Stránky

2016/02/24

Tiếng vọng.

Có những phút giây bỗng nhiên đọng lại, ở lại mãi với mình, đậm sâu, khó phai nhạt.
Như cái buổi trưa hôm mồng hai Tết năm con khỉ ở Hà Nội.
Nắng vàng trong veo như tách trà hoa cúc pha mới, thơm tho tinh khiết.
Phố không vắng cũng chẳng đông người. Những người như mình không bận, không vội.
Hà Nội hiếm hoi những buổi chiều thư thả như thế. Nắng mùa đông khóac lên Hà Nội tấm áo lụa là.
Mùi trầm hương bỗng len ra từ một ngõ nhỏ trên phố, từ ngôi chùa nhỏ ngày bé mình vẫn theo bà nội đi lễ Phật.
Mùi hương trầm phảng phất trong gió đông se sẽ lạnh dẫn bước chân mình men theo những viên gạch cũ, bờ tường cũ, kí ức cũ... trái tim mình run nhẹ những thóang mơ hồ đượm nồng mùi hoa mộc mùa xuân... Bóng dáng bà nội mình hiện ra trong khói hương mờ ảo...
Bao nhiêu năm trôi đi, sao một khỏanh khắc như sao băng trong tim bỗng dội về???
Kỉ niệm là kỉ niệm, trong kí ức xa xăm tưởng chừng như bị thời gian tước đọat... trong một phút giây xối xả dội về đầy vang vọng!
 Tiếng chuông chùa, tiếng cầu kinh niệm chú, mái hiên đua ra bờ tường thấp, con đường nhỏ lát viên gạch cũ, lát cả những hoài niệm xa xăm...
Một ước mơ nhỏ nhoi, bé bỏng  được quay về với ngày xưa. Được bà nội dắt tay. Ngày xuân bà mặc áo dài gấm đỏ, bà vấn khăn nhung nuột nà. Bà đeo bông hoa tai xanh mầu ngọc bích. Bà vận cái quần xatanh đen óng. Bà quàng hờ nền nã chiếc khăn len vuông gấp chéo trước ngực thấp thóang chiếc vòng tràng hạt mầu nâu hổ phách. Môi bà nhai trầu đỏ tươi, gập ai bà cũng đon đả chào bằng cách cười thật tươi rồi cúi nhẹ " Nam mô a di đà Phật!"
Ôi ! cái âm thanh, cái cách chào của bà trong cái không gian nhẹ nhõm, thanh bạch giữa mái hiên chùa, nó cứ nằm trong trái tim tội nghiệp bé bỏng mãi không chịu già đi của mình.
 Kí ức ấy đã thanh xuân không năm tháng!
Xin cứ nằm yên trong góc tim này♥
                                                                                   Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat