Stránky

2016/05/27

Vạt nắng của riêng mình.

Bạn đã từng bao giờ nhớ một vạt nắng chưa?
Một vạt nắng hiền lành vắt lên bờ tường rêu cũ. Những cành hoa giấy đỏ bơi bơi rập rờn trong lùm cây xương cá mầu xanh thẫm. Cây thiên lý già xoắn lại ngoằn ngoèo như một sợi dây thừng mập mạp bò men lên bờ tường cao, hút vào bầu trời xa thẳm. 
Những lá trầu không chín vàng thơm lựng rơi khỏi giàn đáp xuống chiếc sân lung linh đầy bóng lá và nắng nhảy nhót như thể nắng cũng múa và hát.
Tiếng đôi gà nuôi nhốt nhảy nhót vui mừng mỗi khi có người đi lại gần... cục ...cục...í...í ... ác....tác....
Tiếng đứa trẻ lên sáu vừa ngồi nghịch cái lá vừa hát, thỉnh thoảng lại chạy đến khoe cái lá đẹp không này! Đẹp không này!
 Bạn đã từng bao giờ bị nhớ như điên một vạt nắng chưa?
Một vạt nắng vàng ươm hắt chéo hình tam giác lên những bậc cầu thang bằng gạch nung mầu đỏ.
Đứa trẻ chừng lên năm hay sáu lủi thủi một mình, lê la từng bậc cầu thang chơi với kiến. Những con kiến có lẽ có rất nhiều bạn thân, vì cứ chạy một đoạn, chúng lại dừng lại chạm đầu vào một con kiến đi ngược đường, chúng nó nói thầm với nhau câu gì đó, đứa trẻ lên sáu không nghe rõ. Lạ lùng là cả một hàng kiến dài dằng dặc, các con kiến đều quen nhau, đều dừng lại thầm thì với nhau không dứt.
Vạt nắng cứ chạy dần lên cao. Đứa trẻ chuyển sang chơi với cuốn chiếu. Những con cuốn chiếu chạy loằng ngoằng như say rượu. Hóa ra khi có nhiều chân lại đi không ngay ngắn như người chỉ có hai chân. Cuốn chiếu, khi không sợ hãi chúng bò đều đều nhịp nhàng, nhịp nhàng đến mức nếu cứ ngồi im xem cuốn chiếu bò thì những buổi sáng ở nhà một mình buồn tẻ đến mức có thể khóc toáng lên.
 Tự khóc rồi tự nín. Những vạt nắng lại chạy lên cao thêm nữa.
Đứa trẻ bỏ cuốn chiếu sang chơi với ốc sên. Những con ốc sên nhỏ xíu xìu xiu như đầu que diêm. Chỉ có vạt nắng tĩnh lặng mới đủ sức khiến cho đứa trẻ nhìn rõ ốc sên chuyển dịch li li khe khẽ trên khe tường đầy rêu mịn. Cầm con ốc sên phải thật là nhẹ, nhẹ hơn nhiều lần những cái vuốt ve, con ốc sên mới không bị vỡ vụn ra. Và khi không bị vỡ, không bị hoảng sợ, những con ốc sên sẽ không chui tọt đầu vào lớp vỏ mỏng tang hình chóp tí hon.
Giơ con ốc sên xinh xinh vào trong làn nắng con ốc sên sẽ giương đôi sừng lên ngoáy ngoáy múa múa trong không trung.
Đứa trẻ ngồi hát nghêu ngao một mình:
                            " Sên sển sền sên
                              Mày lên công chúa
                              Mày múa tao xem
                              Tao may áo đỏ áo xanh cho mày..."
Hát chán hát chê, vạt nắng tắt lịm trên bờ tường...!
                                         ....
Tuổi thơ thật lạ lùng. Tuổi thơ đôi khi khắc vào dòng thời gian bằng những dấu ấn rất riêng biệt.
Những vạt nắng trên  bờ tường rêu phong im lặng!!!
Thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi mình " vì sao tôi hay nhớ một vạt nắng?"
                                          
Những đứa trẻ bây giờ không còn thích chơi với kiến, với cuốn chiếu, với ốc sên, thì " những vạt nắng" của chúng có hình hài ra sao???
                                                                                                                                                                          Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat