Stránky

2016/02/24

Tiếng vọng.

Có những phút giây bỗng nhiên đọng lại, ở lại mãi với mình, đậm sâu, khó phai nhạt.
Như cái buổi trưa hôm mồng hai Tết năm con khỉ ở Hà Nội.
Nắng vàng trong veo như tách trà hoa cúc pha mới, thơm tho tinh khiết.
Phố không vắng cũng chẳng đông người. Những người như mình không bận, không vội.
Hà Nội hiếm hoi những buổi chiều thư thả như thế. Nắng mùa đông khóac lên Hà Nội tấm áo lụa là.
Mùi trầm hương bỗng len ra từ một ngõ nhỏ trên phố, từ ngôi chùa nhỏ ngày bé mình vẫn theo bà nội đi lễ Phật.
Mùi hương trầm phảng phất trong gió đông se sẽ lạnh dẫn bước chân mình men theo những viên gạch cũ, bờ tường cũ, kí ức cũ... trái tim mình run nhẹ những thóang mơ hồ đượm nồng mùi hoa mộc mùa xuân... Bóng dáng bà nội mình hiện ra trong khói hương mờ ảo...
Bao nhiêu năm trôi đi, sao một khỏanh khắc như sao băng trong tim bỗng dội về???
Kỉ niệm là kỉ niệm, trong kí ức xa xăm tưởng chừng như bị thời gian tước đọat... trong một phút giây xối xả dội về đầy vang vọng!
 Tiếng chuông chùa, tiếng cầu kinh niệm chú, mái hiên đua ra bờ tường thấp, con đường nhỏ lát viên gạch cũ, lát cả những hoài niệm xa xăm...
Một ước mơ nhỏ nhoi, bé bỏng  được quay về với ngày xưa. Được bà nội dắt tay. Ngày xuân bà mặc áo dài gấm đỏ, bà vấn khăn nhung nuột nà. Bà đeo bông hoa tai xanh mầu ngọc bích. Bà vận cái quần xatanh đen óng. Bà quàng hờ nền nã chiếc khăn len vuông gấp chéo trước ngực thấp thóang chiếc vòng tràng hạt mầu nâu hổ phách. Môi bà nhai trầu đỏ tươi, gập ai bà cũng đon đả chào bằng cách cười thật tươi rồi cúi nhẹ " Nam mô a di đà Phật!"
Ôi ! cái âm thanh, cái cách chào của bà trong cái không gian nhẹ nhõm, thanh bạch giữa mái hiên chùa, nó cứ nằm trong trái tim tội nghiệp bé bỏng mãi không chịu già đi của mình.
 Kí ức ấy đã thanh xuân không năm tháng!
Xin cứ nằm yên trong góc tim này♥
                                                                                   Sấu chua.

2016/02/23

Yêu♥

Quay trở về nơi cũ đã gần cả tuần lễ rồi mà vẫn vương vất mùi Hà Nội, mùi phố, mùi quán xá, mùi rau quả nằm nghiêng trên những chiếc xe đạp cũ, mùi căn nhà có bóng dáng người thân, mùi thức ăn mẹ nấu...
Những âm thanh gần gũi tưởng như có thể lãng quên bỗng một hôm nào lại sống dậy như chưa từng bị bỏ quên như thế...tiếng lao xao mời chào mua bán, tiếng xe, tiếng còi chật trội vội vã đua chen, tiếng mẹ lúc nào cũng khe khẽ như sợ giọng mình làm phiền đến người khác, tiếng nồi cơm sôi lúc nấu khi đông người cùng về ăn với nhau, tiếng đứa trẻ bi bô... yêu ...yêu... Tú... Tú... Minh ... Minh ♥
 Yêu Hà nội những chiều cuối năm nắng vàng trong veo dịu vợi. Đường phố thư thả những chậu quất cành đào. Chầm chậm trên phố những giỏ cam sành, táo ta, ổi chín thơm ngào xộc vào trí nhớ mỏng manh♥
Yêu Hà Nội những đêm cuối năm trời trở lạnh, giấu bàn tay cóng vào bụng béo đứa em vòng vèo đánh võng qua những con phố vắng, vừa lái xe vừa chụp ảnh " tự sướng" giữa đường rồi cười như ma làm ♥
Yêu Hà Nội những buổi tối thành phố lên đèn, chị em mẹ con bác cháu dắt díu nhau đến Tạ Hiện uống bia, uống cái không khí chầm chậm váng vất mê say... uống cho tan chảy vào huyết mạch mình những khao khát cháy bỏng đam mê ...một thời... mình bỏ đi...xao nhãng♥
Yêu Hà Nội những buổi trưa vắng, lang thang tìm lại những con phố  xưa... những mái nhà xưa... những bạn bè xưa... những bóng dáng người xưa...duy nhất chỉ còn lại Mình của ngày hôm nay!
Yêu Hà Nội những đêm khuya khoắt lạnh lùng, dừng xe sà vào Phở Đường Tàu xì xụp một bát phở nóng rồi lại đi. Không phải ăn phở mà ăn cái ngang tàng ngạo nghễ đi hoang. Ăn cái không khí buốt giá  ma mị chỉ bóng đêm Hà Nội mới ấp ủ cho mình♥
Hà Nội! Hà Nội! Ai ghét mặc ai! Tôi cứ thương cứ yêu bi lụy đến nao khổ cả cõi lòng♥♥♥
                               

                                                                              Sấu chua.

2016/02/20

Thương nhớ Giêng Hai.

Mỗi năm mỗi tuổi nó đuổi xuân đi. 
Câu này cấm có sai.
Sau hai chặng bay dài đi và về Việt Nam trong vòng 13 ngày, mình bị máy bay bắt hết cả thần hồn lẫn thần tính.
Trở về nhà vào lúc nửa đêm tắm gội, ngủ một chút để cố gắng buổi sáng dậy sớm bắt kịp trở lại với nhịp sống thường nhật.
Tủ lạnh chật cứng thức ăn thừa từ hôm Tết ta. Dọn.
Quần áo bẩn ứ lại. Dọn.
Bụi bặm từ hôm đi đến hôm về. Dọn.
Bát đũa nồi xoong, đồ dùng lộn tùng phèo từ chỗ nọ sang chỗ kia. Dọn.
Đồ mang sang bầy như la hán. Dọn.
Sấy nấm hương.
Sơ chế hành, tỏi, giềng, gừng, nghệ, sả..
Sắp xếp bánh trái hoa quả. Ngắm nghía, chụp ảnh.
Cơ man là việc không tên.
Dọn. Dọn. Dọn. Dọn mê dọn mải. Vừa dọn vừa nhớ về những phút giây sum họp ngắn ngủi nhưng đậm sâu, lại mỉm cười. Cười khẽ. Cười thành tiếng. Cười khúc khích một mình♥
                                               ...

Thế nhưng dọn gì thì dọn, nhớ gì thì nhớ, thương gì thì thương cứ đến tầm 6 g chiều là chạm chân vào cái giường nào trong nhà là đổ kềnh đổ càng, mê man lú lẫn chả còn biết mình đang ở đâu trong cái thế giới này? Thế mới đau chứ!
Trong mơ tòan mê ôm đứa cháu thơm tho như cái bánh khảo hít hít hà hà♥. Tỉnh dậy mới biết mình đã đi thật xa! Rất là xa!
Nhớ lúc trước khi vào phòng cách li để ra máy bay, thằng cháu nước mắt giàn dụa mếu máo hỏi: " Tháng mấy bác lại về?"
Cuộc đời này là những chuyến đi.
Những hẹn hò đã làm cho năm tháng trở nên đáng được chờ đợi hơn bao giờ hết.
                                



                                                                     Sấu chua.