Stránky

2017/03/06

Công việc của một hoa tiêu.

Con đã đi học xa nhà gần 4 năm rồi, mẹ không nghĩ là mẹ còn chông chênh đến thế?! Vì cứ cuối tuần mình lại gặp nhau, ăn cơm với nhau, ôm nhau, cù nhau, trêu chọc nhau, mắng mỏ nhau, nấu nướng cho nhau ăn...
Nhưng lần này con đi xa nhà hơn chút nữa, mỗi tuần không thể trở về nhà với mẹ, không múc thức ăn mẹ nấu để mang đi, không ngủ trong cái phòng mỗi lần mẹ đi qua, mẹ đều ngửi thấy "mùi" của con suốt hai mươi mấy năm qua.
  Càng già trái tim càng mong manh dễ vỡ. 
Người con đi học xa, người mẹ từ chối chở con đi, chỉ vì sợ tiễn con. 
Người bố chở đi là đủ, nhưng người bố cứ gạ người mẹ đi cùng để lúc về có người hoa tiêu với hầu chiện, nếu cần thì còn đổi tay lái.
Cả nể thế là người mẹ lại đi theo.
Thành phố nơi con theo học đẹp lung linh, nhưng người mẹ chả chộp được bức ảnh nào ra hồn, nhìn đâu rồi cũng nghĩ đến cảnh mai hai mẹ không sống cùng nhau nữa, cả mấy tháng nữa mới lại được gặp nhau..v..v... Thế là cái ảnh lại nhòe nhòe.
Đường về có 600km nhưng người mẹ thẫn thờ chả buồn lái, cũng chả buồn hầu chiện, người mẹ đeo kính vào để khóc cho kín đáo.
Việc hoa tiêu, cứ đoạn nào dễ thì đương nhiên không cần người dẫn đường, còn đoạn nào khó thì hoa tiêu nhắm tịt mợ nó mắt lại giả vờ ngủ, vì không chịu được sự căng thẳng.
Cuối cùng công việc làm hoa tiêu được chuyển sang công việc là sờ đùi, sờ vai đem lại cảm giác dễ chịu cho việc người bố lái xe.
Cai con mà khó thế này thì sao lại phải cai?
                                                                     Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat