Stránky

2012/11/26

Phở và cơn buồn ủ ê !

   Trưa nay lười nấu ăn ,  bèn lững thững đi bộ ra quán Việt nam ăn phở .
  Hình như ở Tiệp dạo này đang lên cơn sốt Phở thì phải ? 
  Chả là cách đây vài tuần báo Tiệp có đăng một bài phỏng vấn một cô chủ trẻ người Việt mở quán bán phở nhưng đặt một cái tên rất Mỹ và rất Rock . Thế cho nên nghe bảo quán phở của cô ở Praha và một số quán phở xung quanh trở nên rất đông khách . Thành phố mình ở cách thủ đô gần 200km không lẽ cũng sốt theo ?
  Chả biết có sốt không nhưng bây giờ đi ăn trưa ở quán ta đếm đầu ra tóc vàng nhiều gấp mấy tóc đen . Kể cũng hay ! . Nhìn sang bên trái thấy anh tây xì xụp bún cá, nhìn sang bên phải thấy chị tây gắp gắp bún chả , nhìn ra đằng trước thấy một bàn tòan tây khều khều bánh phở :-) . (cái )Âu cũng là cái Liễn ! :-)))
    
   Công bằng mà nói trong thời điểm suy thóai kinh tế trầm trọng lại diễn ra sâu rộng và dai dẳng như hiện tại . Việc đi đến quán ăn bỗng trở nên xa xỉ với một số gia đình tầm trung trung tại Tiệp ( nhà giàu thì không kể làm gì ). Vì thế đến quán ăn Việt Nam là một chọn lựa tương đối thông minh. Vì thức ăn Việt Nam không quá đắt do các phí dịch vụ đã được tuyệt đối cắt giảm tối đa rồi .
  Thức ăn Việt nam lại ít dầu mỡ, tươi tắn (khuất mắt trông coi ) .
 Thời gian chờ đợi từ khi ngồi vào bàn tới lúc bê thức ăn ra được rút lại rất ngắn do đã được chế biến sẵn nhưng luôn nóng sốt thơm tho .
   Món ăn Việt vốn thật sự rất ngon,  nếu ai đã bị thuyết phục rồi mình nghĩ sẽ khó từ chối .
   Ngồi đối diện bàn mình ăn phở là một cặp vợ chồng trẻ người Tiệp với hai đứa con nhỏ , một đứa lên 2 và một đứa còn để trong nôi xách tay . Nhìn dáng vẻ có lẽ họ đã tới đây không phải lần đầu . Ông bố trẻ cho con ngồi vào chỗ đâu ra đấy rồi gọi món . Khi người phục vụ đến đưa thực đơn họ xua tay bảo không cần mà gọi luôn hai bát phở bò gà to với một bát phở thiếu nhi không hành không rau thơm cho bé gái 2 tuổi . Mình nghĩ họ là tín đồ của Phở .:-).
   Phở bê ra bốc khói nghi ngút vì ngoài trời tương đối lạnh . Họ vắt chanh, thả ớt tươi , đổ thêm tương ớt như thể ớt là thứ rất ngọt ngào :-). Người đàn ông trẻ lim dim mắt tận hưởng mùi phở bốc lên ra vẻ rất sành sỏi :-). Nhìn tây ăn phở kiểu này chắc cụ Tuân nhà ta cũng mãn nguyện !:-).
   Người vợ trẻ cầm đũa có vẻ tương đối thành thạo . Vì ít ra chị ấy đã không đề nghị mang dĩa ra . Mình thấy chị ấy ngắm bát phở rất da diết !:-) . Chị tây này cao nên khỏang cách từ bát phở đến môi chị ấy cũng ngót ngét nửa mét , thế mà chị ấy cứ dùng đũa khều phở dài lượt thựợt lên lên xuống xuống mãi không thôi  , thỉnh thỏang lại dùng tay thích thú kéo ra vài sợi phở đưa cho đứa trẻ chừng 5-7 tháng ăn bốc ăn bải một cách đầy ngẫu hứng :-) .
Kể ra có thể mách cho chị ấy biết ăn phở như thế sẽ giảm mất 50% cái sự ngon của phở thì tốt quá !!! Vì phở ngon bởi cái sự tổng hòa của bánh, của thịt , của rau  thơm, của nước dùng ...chứ mà ăn một lọat bánh phở, xong ăn một lọat thịt , rồi húp một lọat nước dùng thì hơi tệ !!!:-)
    Mình nhẩn nha ăn hết bát phở của mình cho thấm sâu tận vào ruột cái sự thích ăn phở rồi gọi một suất cơm cá kho về cho giai ăn trưa . Nói thật ăn phở ở đâu cũng không đã bằng phở mình nấu . Thế nên những lúc lười thì ra quán ăn cho thỏa mãn cơn thèm mà không phải vào bếp lọ mọ thôi . Chứ phở mình nấu mới gọi là đệ nhất phở + với một hàng phở duy nhất ở Hà Nội mà mình tín nhiệm :-) ( đóng cửa lại tự kiêu một chút cũng chả chết ai -))).
   Rẽ vào mua mấy bìa đậu phụ tươi chiều về sốt với tôm , trưa lười rồi chả lẽ tối cũng lười nốt  ?
  Lại lững thững cong mông lên dốc đi bộ về nhà .
  Nói thật thời gian gần đây tâm trạng của mình rất xấu , buồn bã ủ ê tòan tự dốt mình trong bốn bức tường nhà . Không giao lưu, không bạn bè , không mua sắm , không cả đi dạo lang thang ...vì thế tuần vừa rồi mình nhất quyết phải tự mình giải thóat ra khỏi những thứ đen tối xám xịt .
  Trời mùa đông xam xám . Nắng mùa đông đi trốn biệt phương nào  ?
  Ngoài vườn cây đã trút sạch sành sanh lá khẳng khiu . 
  Duy nhất chỉ còn táo trên cây . Những trái táo chín thơm tho giữa mùa đông giá lạnh vẫn kiên nhẫn dính lại trên thân cây gầy guộc . Khi không còn kiên nhẫn nổi chúng lại rơi xuống lăn đi trên sân rồi dừng lại ở một điểm phù hợp . Đôi khi tôi tự hỏi nếu cố thêm một chút có thể chúng sẽ lăn tới đâu trong vườn ???
    Thỉnh thỏang tôi lại nghe thấy tiếng một trái táo chín rụng xuống trong tĩnh mịch . Dù là tĩnh mịch nhưng nó lại khỏa những con sóng có vòng tròn đồng tâm trong hồn tôi !!!
   Ôi những mùa đông dài lê thê !!!
                                                                                  Sấu chua .
    

2012/11/22

Vắt chanh cả Chiếc :-)))

Mình có hai con ,  một đứa 19 , một đứa 15 , nằm trong nhóm con thuần Việt , nghĩa là không lai tạo nhân giống gì nhưng mà nói tiếng Việt thì tệ không chọi được :-)
  Nhiều lúc vừa giận , vừa thương , vừa lo , lại vừa buồn cười .
 Giận vì bố Việt mẹ Việt nhưng con cứ nói tiếng tây vèo vèo .
 Thương vì tiếng bản địa nơi con sinh ra và lớn lên trở thành tiếng mẹ đẻ . Tiếng mẹ đẻ đúng nghĩa lại trở thành ngoại ngữ của con .
 Lo là vì nếu bây giờ đưa con về học lớp 2 ở Việt nam chắc con nói thua xa các bạn . Ngô nga ngô nghê như gà mắc tóc !
  Buồn cười vì tối hôm qua mình dặn con : con vắt chanh thì vắt quả nào cho hết quả đấy, đừng để dở dang mỗi góc một nửa quả , nó khô hết chanh mất ngon.
  Con bảo : Vâng, hôm nào con cũng vắt hết cả CHIẾC chanh mẹ ạ !:-)))
   Giọng con hết sức tự tin và hồn nhiên :-)))
                                                     Sấu chua .

2012/11/21

Phân són .

Sáng nay cất một " bài hát " vào cái lọ đem đến cho bác sĩ họ " ngửi " xem có mùi vị gì đặc biệt không ? xem có đường có muối gì ở trong đấy không ?
 Sau rồi đi chìa tay ra cho bác sĩ cắm miếng sắt vào tay cho bật máu ra xem đau tới mức nào :-) , rồi về !
  Lang thang đi bộ trên những con đường trải đầy lá khô . Lá phong vàng từng lớp từng lớp dưới chân... một cảm giác thật là nhẹ nhõm và bồng bềnh .
  Uớc gì con đường dài mãi ...! Con đường không dẫn tới đâu ...!
   Mình không thích bôi trát son phấn lên mặt . Lí do rất đơn giản là mình sợ hỏng da . Với mình mỹ phẩm dù quảng cáo hay ho tới đâu cũng chỉ là thương mại . Nên mình ít khi tin tưởng tuyệt đối vào mĩ phẩm , lại càng không bao giờ lạm dụng mĩ phẩm để làm đẹp .
  Thứ làm cho da đẹp mà mình tin tưởng nhất là nước uống  , giấc ngủ , thức ăn , cách suy nghĩ lành mạnh và trẻ trung từ trong tâm hồn trẻ ra . Sau nữa là kem dưỡng ẩm ,  nước lạnh tinh khiết để rửa mặt hàng ngày .
   Vì thế công cụ " làm đẹp " mà mình để tâm nhiều chính là khăn quàng . Mình thích quàng khăn . Nhiều lọai khăn phù hợp với từng kiểu thời tiết . Đôi khi quàng khăn không chỉ vì ấm vì lạnh, mà chỉ đơn giản là đẹp ( đẹp với suy nghĩ của riêng bản thân ) . Thế thôi !
   Khi quàng một chiếc khăn phù hợp mình cảm thấy rất phấn chấn ! Màu khăn , kiểu thắt nút hay quàng hờ ...bỗng dưng làm cho mình cảm thấy mình đàn bà hơn , quyến rũ hơn ( một chút so với thực tế ) :-) !
  " Vũ khí sắc đẹp " của mình rất nghèo nàn . Mình chi ít tiền cho son phấn , bút chì kẻ mắt , chì vuốt mi .v...v...nói chung mình tòan để nó hết hạn... vì ít khi dùng đến . Khi cần đến thì lại quá data rồi , đành mua lại ...rồi lại chỉ dùng qua quít...rồi bỏ lửng .
  Mình nghĩ còn một lí do mà mình ít son phấn đó là mình rất ghét bị mất thời gian vì Nó . Bị phụ thuộc vào Nó . Hãy tưởng tượng khi định đi đâu đó , ngoài chuyện đắn đo mặc gì ? lại còn phải tiếp tục nghĩ trang điểm kiểu gì ? xanh ? đỏ ? tím ? vàng ? ....ôi chết mất !!! :-))). Chưa kể nhiều lúc mình nhìn thấy mọi người bôi trát mà mình muốn lên cơn sốt  :-)
 Đúng là con dao hai lưỡi có khác !
   Mình thích bút chì kẻ mắt đen , mềm và nhẹ . Dùng mà như không . Lông mi chà đen nhẹ nhàng một chút cho Nét , miễn sao đừng đen như nhọ nồi lạc lên mắt là Ok . Đặc biệt lông mi đừng cong vút cứng đơ như mắt búp bê vô hồn .
  Mình thích son tươi , nhẹ , lẫn vào môi , để không ai nghĩ mình thoa son . Làm sao cho cảm thấy môi mình tươi tắn khỏe mạnh là đủ . Thỉnh thỏang nhợt nhạt một chút cũng cảm thấy thú vị  vì thấy mình yếu ớt cần giúp đỡ che chở ...hoặc cần nghỉ ngơi để chơi tung tăng mà không nghĩ ngợi gì đến công việc ( thì ra vì quá bận rộn nên mình đã trở thành suy nghĩ thế này chăng ? )
   Mình ghét cay ghét đắng son mà bóng nhẫy , thoa son mà nhìn có cảm giác như vừa bị ăn nhầm phải miếng thịt mỡ :-)
   Mình không có cảm giác thiếu thốn khi không trang điểm . Mình chỉ trang điểm khi đến một nơi đông đông người một chút . Nó giúp mình cảm thấy không dễ dãi, không xuề xòa . Thế là đủ . Mình không đi tìm cảm giác mạnh hơn nữa trong son phấn.
    Cuối cùng một làn da đẹp chính một làn da khỏe , mịn căng không cứ là đen , nâu , vàng hay trắng , ít tì vết của thời gian , ít tì vết của mỹ phẩm , không có can thiệp của dao kéo . Và nó phải phản ánh được chiều sâu cuộc sống của một người đàn bà viên mãn về hạnh phúc . Những thứ hạnh phúc giản dị ít tốn kém tiền bạc những luôn hiện hữu xung quanh một cách đủ và đầy :-)))
     Sáng nay đi bộ qua nhà mụ Lem , định rẽ vào gạ mụ ấy cà phê buổi sáng , nhưng chợt nhớ ra mình chưa bôi son. Mà với mụ Lem ra đường không bôi son chả khác gì thả rông không mặc quần sịp . Thế nên mình lại bối rối không dám bấm chuông :-)))
  Tóm lại tự nhiên nhảm chỉ vì không bôi son . Chuyện nọ rọ sang chuyện kia không phải vì rảnh rỗi , vì dù bận mấy cũng phải nhảm một tí mới yên thân :-)))
                                                                     Sấu chua .

2012/11/19

Nghĩ ngợi cuối ngày !

 Mình tự qui định ngầm khi gọi việc đi đái cho lịch sự  thì gọi là đi " Hát " .
 Nói xong lại nhớ đến một lần đi dốt lửa nướng thịt ngoài vườn , mình buồn đái quá nên đành khép nép với bàn dân thiên hạ trong bữa tiệc là mình đi " hát " một bài rồi về chơi tiếp . Đứa cháu của giai chả hiểu mô tê gì liền hưởng ứng mình cách nhiệt liệt và vỗ tay hát luôn một bài ông ổng , làm mình cười te tái , gái nhà mình thì đứng cười sằng sặc như lên đồng :-)))
  Đêm hôm qua tự nhiên chả hiểu sao Hát 7 bài / đêm . Mệt phờ cả người vì Hát :-))
  Có lẽ phải đi bác sĩ để kiểm tra một số bộ phận mới được . Thấy hơi lo lo !
  Hát mà nhiều quá là không tốt !:-) , Hát ít quá cũng không tốt . Quan trọng là Hát vừa đủ :-)))
Hôm nay mình quyết định tân trang lại tâm trạng ủ rủ của bản thân . 
 Mình là " tài sản  quí giá " của chồng con mình . Vì thế mình phải vui vẻ sống , làm việc  cho chồng con mình huởng lợi từ mình :-))
 Mình đem cây lan tím bạn tặng cho mình hồi còn sống ra cắt tỉa lại, thời gian vừa qua tự nhiên cây lan này bị bọ lan tấn công khổ sở , mình định đem vứt đi nhưng rồi cứ nấn ná sợ điềm gở , dù biết rằng sinh sôi và tàn lụi là qui luật tất yếu của vạn vật , nhưng mình vẫn không dám thẳng tay vứt đi . Thế là cứ tắm cho lan, nhặt từng con bọ bé li ti chui rúc khắp nơi trong các kẹ lá . Một cành lan khẳng khiu bé nhỏ đâm chồi nhưng nó cong queo khổ sở vươn lên đầy đau đớn trong bệnh tật ...hôm qua nó đã nở ra 2 bông lan trắng tím rung rinh trong một nỗi mơ hồ của mình ! Cuộc sống luôn luôn chứa đựng những bất ngờ  ! Vì thế làm người tuyệt đối không bao giờ được phép tuyệt vọng !
  Mình đi xung quanh nhà chăm sóc lan . Mình đã phát hiện ra cùng một lúc bốn cây lan vàng , trắng , tím , đỏ đều đang trổ hoa mới .
   Có những sự tái sinh kì diệu ! Bởi vì sau những lụi tàn, mình bỗng nhận ra mình càng phải trân quí hơn nữa những gì mình đang có !!!
  Bạn ơi bình yên nhé ! Mình sẽ bên nhau mãi trong nỗi nhớ rất đỗi dịu êm !!! 
 Không còn đau đớn , không còn vật vã khổ đau , bạn đang mỉm cười dõi về phía chúng tôi đúng không ???
 Cuối cùng vẫn là nghĩ về bạn !!!
                                                                                                         Sấu chua .

Nấm mộ .

                                                         Nấm mồ .
              Xin đừng đến bên mộ tôi và khóc 
         Tôi không còn , cũng chẳng phải ngủ quên
             Tôi đã là hàng ngàn cơn gió thổi 
          Là những tinh thể lấp lánh
            Phản chiếu trên nền tuyết trắng 
             Tôi đã là giọt nắng 
       Phủ trên cánh đồng trĩu hạt 
          Và là mưa giữa thu dịu dàng
        Lúc cánh én nhỏ vút lên .
     Vào một sớm mai khi em thức dậy
        Đó là tôi - chim nhỏ rời bầy 
     Tôi sẽ là vì sao lung linh
        Thắp sáng trời đêm mãi mãi 
    Xin đừng đến bên mộ tôi và khóc 
       Tôi không còn , cũng chẳng chết đâu em .

                                                                              Mary Frye
                                                                            (1905 - 2004 )
   Níu vào bài thơ này , mình sẽ thanh thản nhớ đến bạn mãi mãi !!!
   Hôm nay bạn đi đã hơn một tuần lễ rồi .
  ... Nhớ mãi những buổi sáng chúng mình trèo lên hai cái ghế cao lênh khênh cạnh cửa sổ uống cà phê với nhau , buôn chuyện giời chuyện bể ... Khóm ngải cứu ta mình trồng chỉ vì bạn thích trứng tráng ngải ...vậy mà cây vẫn xanh ...bạn lại đi xa  quá ! 
                                                                Sấu chua .

2012/11/14

Mầu đen .

  Bạn sinh thằng bé lúc tuổi cũng không còn trẻ nữa . Gần 40 chứ ít gì .
  Gần đây mình còn vỡ lẽ ra bạn đã bất chấp cả bệnh bẩm sinh của mình để sinh được thằng bé này .
  Trời thương vợ chồng bạn , thằng bé sinh ra đủ ngày đủ tháng , đủ cân , lại khỏe mạnh , khôi ngô tuấn tú .
  Đặc biệt càng lớn nó càng thông minh , dậy cái gì cho nó chỉ cần nói một lần là nó vanh vách và nhớ như in .
 Tính nó ôn hòa và tình cảm . Nó nhậy cảm hơn chị nó . Chị nó ngồi xem vô tuyến là dán chặt mắt vào vô tuyến , mẹ sai gì là phải vài ba câu mới đứng lên , phụng phịu rồi làm gì mới làm . Nó thì không , nó cũng nghịch ngợm, hò hét , chạy nhảy , nó thích xếp hình Lego , thích lắm, có bộ nào mới là ngồi xếp mê xếp mải . Nhưng dù mê tới mấy nghe thấy mẹ sai chị lấy cho mẹ cốc nước , cái khăn , hay cái gì gì , mà chị nó chưa đi , là nó đứng phắt lên đi lấy dí vào tay cho mẹ nó ngay . Kể ra với một đứa trẻ lên 4 như thế cũng hơi lạ ! Nhưng nó là như thế ! Nhậy cảm và tình cảm với mẹ lắm ! Mẹ nó thương nó lắm, yêu nó lắm . Ai mà không thương cho được !
  Thằng này quấn mẹ , nghĩa là không thích rời xa mẹ dù chỉ vài bước, đi chơi thì nó thích lắm , nhưng mẹ nó không đi thì nó cũng ở nhà luôn . Đi ngủ mẹ nó bảo nó cứ phải sờ sờ tay mẹ nó một tí mới ngủ được .
  Từ ngày mẹ nó ốm lên ốm xuống . Nó ngơ ngẩn hẳn . Mắt cứ buồn vời vợi , chắc không hiểu nổi vì sao mẹ nó trước ngày nào cũng chở nó đến trường , chiều đón nó về, đưa nó đi chơi chỗ nọ chỗ kia , nấu cho nó món nọ món kia nó thích mê ăn căng cả bụng như cái trống ếch .
  Thế mà mẹ nó cứ đi đâu ? nhà cứ vắng hoe vắng hoắt . Nó mang máng mẹ đi mua Lego cho nó . Nên lần nào nói chuyện điện thoại với mẹ , nó cũng hỏi đi hỏi lại " bao giờ mẹ về ??? " . Mẹ nó bảo con ăn nhiều ngoan là mẹ về , nó vui lắm , nó ăn nhiều ăn ngoan ...nhưng mẹ nó vẫn ...không về . Nó hay dặn mẹ thật kĩ khi nào về nhớ mua cho nó bộ lego thật to ! 
   Rồi tuần nào bố nó cũng chở hai chị em nó đi ô tô rất xa để đến thăm mẹ . Mọi người bảo mẹ nó bị ốm .
   Mẹ con gặp nhau mừng mừng tủi tủi . Mẹ nó hay ôm nó rất chặt ! rất chặt ! Như thể sợ nó sẽ chạy mất !!!
  Nó không chạy đi đâu cả ! Mẹ đừng sợ nó đi chơi ! Nó không thích đi chơi khi không có mẹ !!!
  Một ngày mùa đông trời xám lạnh . Có nhiều người gặp nhau ở một nơi rất rộng , lạnh và có nhiều mầu đen . Bố nó dắt hai chị em nó đến đấy . Mắt nó buồn như thể không có tia ánh sáng nào ! Mắt trẻ con không thể như thế !!!
  Mọi người khóc nhiều , rồi ôm nó . Nó không hiểu vì sao ? mắt cứ mở to ngơ ngác  !
  Nó hỏi " bao giờ mình về hả bố ? " 
  -Một lúc nữa mình về con ạ !
   Đứa con trai bé bỏng thơ ngây đi đám tang mẹ về . Nó thấy mọi người đem ảnh mẹ nó đặt lên một chiếc bàn trải khăn trắng . Mắt nó mở to tròn ngơ ngác ! Nó hỏi bố " bao giờ mình lại đi thăm mẹ hả bố ? "
   Câu hỏi ngây thơ của đứa con ngày đầu tiên mồ côi mẹ xóay vào lòng người cha ngày đầu tiên mất vợ khiến cho người cha chạy ra nấp vào cửa đứng khóc nghẹn ngào .
  Tôi một người nghe thấy , nhìn thấy , lòng nghẹn cứng như có cả một quả núi đè vào ngực .
   Những ám ảnh đen tối !!! Buồn như không thể nào buồn hơn được !!!
                                                                            Sấu chua .

2012/11/13

Có những niềm đau !!!

   Bạn hay tôi , ai trong chúng ta cũng có đôi lần tự hỏi " Chết có nghĩa là hết phải không ??? "
  Hôm qua  bạn ĐI , đi xa lắm , chúng mình sẽ chẳng còn gặp được nhau  :-( . 
  Praha trời buồn u ám và xám xịt !
  Lòng tôi cũng trĩu nặng và xám đen !
 Lần giở lại kí ức của hai đứa mình . Ngắn ngủi vì chỉ có hơn 11  năm trong suốt một đời người dài thật dài !
 Chẳng biết vì sao mình lại quen nhau ?
  Tôi vẫn còn nhớ , nhớ rất rõ có một ngày bạn bé nhỏ , mảnh dẻ đẩy một chiếc xe nôi vào chỗ tôi bán hàng . Thế rồi chúng mình quen nhau, làm thân với nhau một cách nhanh chóng . Điều này hơi đặc biệt với tôi . Trong chiếc xe nôi là một bé gái bé nhỏ , bé hơn mọi đứa trẻ bình thường . Tôi đặc biệt ấn tượng với đứa bé gái này , vì nó gợi đến cho tôi một nỗi đau mà tôi đã từng trải qua . Vì thế chẳng hiểu rõ bạn mấy , nhưng tôi lại yêu đứa trẻ . Một thứ tình yêu mơ hồ nhưng gắn kết .
  Thời gian bên nhau , mình chia sẻ với nhau nhiều thứ . Những     lo toan nhọc nhằn của kiếp người xa xứ ,  những bộn bề cực nhọc của cảnh đàn bà mưu sinh . Tính bạn cả lo hay nghĩ , cái gì cũng vơ vào mình , nên mình thương bạn lắm ! Tính bạn thẳng thẳn, tốt bụng lại hay thương người , nên mình càng thương bạn ! Tính bạn đầy đặn như bát nước đầy , nên mình càng trân trọng bạn !
  Ngày bạn sinh con trai, mình vui như mình cũng có được thêm một đứa con trai ! Ngày ấy thích nhỉ , hai đứa tòan ngồi ngắm con trai lớn lên  từng ngày !!! Hạnh phúc thật !!!
  Tại sao bệnh tật lại nhằm bạn mà trúng ??? Ngày nghe tin bạn trọng bệnh, mình cứ không chịu tin .Lúc nào cũng hi vọng , hi vọng cho tới tận sáng hôm qua . Nhất định lúc nào cũng tin tưởng bạn sẽ vượt qua bệnh tật để trở lại với chồng con , với mình . 
   Đêm qua tôi trở về từ đám tang bạn , ôm ấp lần sờ những đứa con của mình đã ngủ say trong đêm , càng cảm nhận rõ nỗi đau trước khi ra đi của bạn . Nỗi đau của người mẹ canh cánh lo lắng che chở cho những đứa con còn thơ dại . Cái hạnh phúc được nâng niu chăm chút và nhìn con cái lớn lên từng ngày đã tuột khỏi tay bạn làm tôi đau đớn !!! Thương bạn nhiều nhiều lắm lắm , bạn ơi !!!
   Biết bạn còn dang dở một vài ước vọng hoài bão về con cái , về một mái gia đình đầm ấm yên vui .
  Tuổi thơ của bạn chắc cũng nhiều cực khổ thiếu thốn . Lớn lên chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc đã nhiều sóng gió bôn ba ...Khi cập được bến bờ của hạnh phúc nhưng lúc nào bạn cũng tất bật tuyềnh toàng
... để rồi một đám tang vội vã gấp gáp tiễn bạn về một thế giới rất xa ...!
  Cuộc sống vốn VÔ THƯỜNG !
  Bạn ơi hãy yên nghỉ ! Hãy an lạc siêu thóat nhẹ gánh đời ! Và phù hộ cho chồng con bạn luôn được mạnh khỏe bình an !
  Hôm qua mình nghe rất rõ lời hứa của chồng bạn với bạn trước lúc đóng lại mối âm dương cách trở là anh ấy nhất định sẽ nuôi dạy con cái nên người đúng như những mong mỏi của bạn đấy . Tin anh ấy nhé ! Hãy tin và tiếp thêm cho anh ấy sức mạnh bạn nhé !
  Với tôi chết không bao giờ là hết vì bạn còn mãi trong nỗi nhớ của tôi !!!
   Lại nhớ miên man những ngày chúng mình sống bên nhau ...!!! 
     Kỉ niệm đẹp còn sống mãi !!!
    Kí ức đẹp còn sống mãi !!! Là mình vẫn gần nhau đúng không ???
                                                                         Sấu chua .

2012/11/05

Sống một lần hay ...hai ?

Phàm đã là người Việt sống trên đất Séc dĩ nhiên là ai cũng làm việc nhiều . Nói thế vì số đông đều sống kiểu như thế . Số ít thuộc về thiểu số nên không nói đến , nhưng mà tìm thấy số người như thế là rất hiếm .
  Cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa của nó . Nhất định không bao giờ có chữ Tự Nhiên . Chưa kể làm người ai chả thích nhàn hạ sung sướng . Mấy ai mong mình khổ sở vất vả bần hàn bao giờ ? 
  Bản thân mình và nhìn ra xung quanh bạn bè , hầu như ai cũng cần mẫn làm việc quên cả bản thân . Quên đi nhiều những đòi hỏi tối thiểu của bản thân . Cốt để : Tồn tại . Việc hàng đầu là tồn tại .  Con người khi việc sinh tồn chưa được bảo đảm thì chẳng ai nói hay, nói giỏi được ! Có tồn tại mới có nhiều việc khác để bàn tới bàn lui , bình luận này nọ cho sướng mồm .:-) 
  Không thể phủ nhận đa số người Việt ra nước ngoài sinh sống đều dưới các hình thức di dân với nhiều tên gọi mĩ miều hoặc là cay đắng . Tất cả hầu như đều ra đi với hai bàn tay trắng . Lí tưởng không , kiến thức ít ỏi , bằng cấp là con số 0 to tròn vành vạnh . Ai cũng phải bằng mọi giá ( thậm chí giá rất đắt ví như mạng sống , nhân phẩm ) để tồn tại .
   Vì thế rất dễ hiểu , khi ai có cơ hội việc làm cũng đều làm việc tận tâm tận lực tận sức để hi vọng thành công , nhỏ hơn là hi vọng sống một cuộc sống bình thường nhất như những người bản xứ . 
  Nếu một người nước ngoài sống ở Séc và một người bản xứ có cùng thân phận , trình độ , khả năng ngang hàng nhau  cùng nhau đến sở lao động đăng kí việc làm , bạn sẽ nhận được câu trả lời thế này : Rất tiếc tôi phải từ chối anh ( chị ) vì chỗ này bao giờ cũng được ưu tiên cho người của nước tôi , khi nào họ từ chối chúng tôi sẽ thông báo cho anh ( chị ) biết !!!
   Đừng bao giờ tìm kiếm sự công bằng , vì sự công bằng bao giờ cũng chỉ là tương đối . Công bằng với người này nhưng đôi khi lại trở thành bất công với người kia .
  Nếu bạn sống ở một đất nuớc văn minh và phát triển , khi chứng kiến lịch làm việc của những người Việt Nam , bạn sẽ nghĩ gì ? : 7ngày / tuần . 12 -14 tiếng / ngày . 
 Nếu đi làm thuê bạn không chấp nhận lịch làm việc này , bạn sẽ không có cơ hội để làm việc , vì người chủ thậm chí họ còn làm nhiều hơn cả bạn để có thể có tiền trả lương cho bạn đấy .
 Nếu làm cho bản thân thì phải làm hết mình thôi . Làm việc khoa học 8 tiếng / ngày ư ?  tồn tại kiểu gì ? 
  Mở cửa hàng 5 ngày / tuần , nghỉ thứ 7, chủ nhật ư? các đại siêu thị mở cửa nostop đấy !
  Đi nghỉ hè , nghỉ đông ư? ai chu cấp tiền bạc ? Tiền đấy nếu có phải để dành để về phép thăm cha già mẹ yếu , thăm quê hương bản quán . Chưa kể có rất nhiều người Việt còn nặng gánh gia đình, họ là trụ cột , là người kiếm sống để  chu cấp tiền bạc giúp đỡ những người anh em  họ hàng còn khổ sở hơn họ, vấn đề ấy thuộc về truyền thống và đạo đức, không phải ai cũng dễ dàng trút bỏ !
    Ai cũng biết đời người ai cũng chỉ sống một lần . Nhưng nhiều người Việt Nam vẫn sống và làm việc như thể họ còn có một cuộc sống thứ hai . Cuộc sống ấy là tương lai của con cái . Nếu không tồn tại tốt và vững chắc , ai đảm bảo cho con cái họ được yên tâm học hành , và theo đuổi đến cùng sự nghiệp học hành đầy gian nan và tốn kém ???
  Lịch sử cũng không lặp lại lần thứ hai . Những đứa trẻ được sinh ra ở Séc cũng không thể tồn tại nếu chúng giống hệt cha mẹ chúng .
   Và nếu có phải trở lại đứng chợ trời , lều bạt chắc chắn chúng cũng không đứng với tư thế của cha mẹ chúng . Và cũng chẳng ai để chúng đứng tồi tệ như thế !!! :-( 
  Mình biết có nhiều bạn trẻ sinh ra và lớn lên ở Séc , họ có cái nhìn phiến diện về chính những người sinh ra họ . Họ hờn dỗi  trách móc và đánh giá chưa chính xác về sự lao tâm khổ tứ của cha mẹ họ . Họ cho mình cái quyền phán xét thế hệ đi trước . Họ dễ dàng nói NẾU . Nếu họ họ sẽ thế này ...thế kia ...! Vẫn biết nói Nếu : " Nếu ....thế này thì tôi sẽ nhét cả Paris vào trong lọ " . Nhưng cuộc đời không đơn giản chỉ trong chữ NẾU !
 Dĩ nhiên bạn có quền khước từ sự hi sinh của người khác , kể cả sự hi sinh của cha mẹ , nếu bạn không cần sự hi sinh ấy mà vẫn tồn tại một cách ung dung tự tại nhất . Có thể  nào không ???
   Khi mọi sự thay đổi còn chưa diễn ra ngay tức khắc , thì sự hi sinh của những thế hệ di dân đầu tiên vẫn còn đầy cay đắng và tủi nhục ! Hãy trân trọng sự hi sinh dù nó diễn ra dước hình thức nào vì nó luôn luôn xuất phát từ trái tim khao khát vươn lên mãnh liệt và tình yêu vô bờ bến của cha mẹ với con cái  !!!
   Nếu hiểu ý nghĩa của cuộc sống : là chỉ sống một lần trong đời , hãy tận hưởng cuộc sống này . Thì cũng có thể hòan tòan hiểu theo một ý nghĩa khác : vì chỉ sống một lần trong đời nên có nhiều người đã tận sống hết mình cho hạnh phúc và tương lai của người khác . Chấp nhận và hiểu điều này hay không còn tùy thuộc vào sự cảm nhận của mỗi người .
   Thế nên đời vẫn nhiều hệ lụy mà sinh ra !!!

                                                                               Sấu chua .

2012/11/04

Những ngày đầu đông !

Thế là cũng ì ạch hết một tuần . Mình cũng muốn chui thóat ra khỏi tâm trạng chán nản và mệt mỏi . Quái quỉ người lúc nào cũng như quả bóng bị xì hết hơi . Uể oải, cáu kỉnh chán chết đi được !
  Sáng nay dậy bật ngay máy làm một mẻ sữa đậu nành tươi , máy cũng chỉ làm được một mẻ (1,5 l ) , muốn làm thêm thì phải lôi màng lọc ra cọ sơ qua vì cái màng lọc làm hiện đại quá , nên đậu lọc rất mịn, nhưng bù lại nó hay bị bít lại, muốn làm hai mẻ sữa để uống cả ngày là rất lích kích . Thôi thì méo mó có còn hơn không . Từ ngày bố mẹ sang , mang cho mình cái máy làm sữa đậu nành tại gia , mình đã thỏa mãn cơn thèm sữa đậu nành một cách tuyệt đối . Ngày xưa muốn làm cốc sữa thì lười vô cùng, lọc lọc đun đun, chưa kđun sữa đậu rất hay khê, cứ chăm chăm chú chú ngóay ngóay chọc chọc, nhưng sểnh ra đưa mắt nhìn giời nhìn đất một tí là biết tay nhau ngay , tính tình thì cầu tòan nên khổ sở , sữa đậu ngon tới mấy mà bị bén nồi là chả còn thích uống nữa  Đã thế lại hay bị trào , lau bếp chết thôi !
  Một mẻ sữa chia đều cho bn người / 4 cốc là xong tiêu chuẩn .  Nóng bỏng, thơm tho và tinh khiết . Mầu sữa trắng ngà bốc khói nghi ngút , tỏa mùi đậu nành thơm ngậy . Mê bỏ xđi được ! Uống đều thế mà chưa thấy da dẻ mịn màng thêm chút nào ??? Đúng là bệnh già  khó chữa !!! :-)
   Dọn dẹp nhà cửa cuối tuần , vẫn bao nhiêu là việc , việc trên nhà ,việc dưới nhà ,việc xung quanh nhà , Làm ù cả tai mới thấy vãn . Hôm nay mình đã dọn dẹp xong vườn tược , cắt tỉa nốt những khóm cẩm chướng hương cho chúng ngđông êm ả . Đèn nến , chuông , lọ , cất ...cất hết . Vun lá rải vào các luống đất . Đổ nước ở các bồn chứa bằng nhựa cho sạch sẽ rồi úp ngược lên , năm ngóai quên vụ này nên bị vỡ mất một bồn chứa cả 1000 l nước , xót hết cả diều ! Chả hiểu mình trở thành một nông dân thực thụ từ bao giờ ??? Nên việc cứ gọi là nhiều quanh năm suốt tháng chả bao giờ ngớt ! Không làm thì việc còn đấy , chứ làm là chả bao giờ thấy hết , chỉ tươm tươm cũg thấy khoái lắm rồi ! 
  Hục hục ngoài trời cả mấy tiếng cũng thấy đầu óc nhẹ nhõm đi chút chút . Thảnh thơi ngắm thành quả là một mảnh vườn đã được cắt tỉa dọn dẹp , quét tước gọn ghẽ . Lòng khẽ mường tượng một chút đến những ngày đông trời đầy gió , tuyết trắng phủ kín mảnh sân , mình nhất định sẽ lăn tuyết gom lại làm một anh người tuyết giữa sân , cắm củ cà rốt làm cái mũi , nhét hai quả táo làm mắt , đội cho cái xô làm mũ , cài thêm quả chuối làm mồm là anh người tuyết sẽ cười rõ tươi giữa sân trong giá lạnh tơi bời !:-) 
  Mùa đông đến, tay càng ngày càng xấu , cộng với tay búp măng làm ti tỉ việc , tay nấu cơm , tay rửa bát , tay quét nhà, tay xúc rác , tay dọn bìa carton chất thành đống ,tay dọn hàng , tay cọ toa let... càng nghĩ càng xót xa đôi bàn tay ...giờ thành tay búp gì ...chả biết nữa ??? :-)) Thôi thì dòng đời muốn xô đẩy bàn tay mình tới đâu thì tới !!! 
   Những ngày đầu mùa đông , hàng cây trơ trút lá !
 Lòng mình thường ngơ ngẩn vì bỏ lại những mùa trôi ! Bất chợt nhớ ! Nhớ cồn cào  , da diết những tán bàng đỏ rực thắp lửa những mùa đông ở một góc phố quanh co ngày thơ dại !!!
  ...Xa lắm ...xa lắm rồi !  Sấu ơi !!!

                                                                       Sấu chua .