Stránky

2015/02/23

VẶT VÃNH ĐỜI.

Có cảm giác như " túi đựng thời gian" của mình bị ai véo trộm ý. Vừa hôm nào dọn dẹp nhà cửa đón tết. Thế mà hôm qua đã phải dọn dẹp nhà cửa trở lại. Tiễn Tết.
Chiều hôm qua giặt giũ phơi phóng quần áo, lau bụi, lau nhà cửa, vứt bỏ hoa cũ héo. Lau dọn tủ lạnh... bao nhiêu là việc.
Làm xong, mở cửa sổ thông khí các phòng, rồi đóng trở lại, bật lò sưởi cho ấm, đốt vài ngọn nến thơm, thấy lòng nhẹ nhõm khoan khóai.
Sáng nay dậy đặt một nồi đậu xanh, đậu dẹt, đậu vàng làm súp, mùi hành mùi tỏi mùi tiêu bốc lên thơm lựng, vặn nhỏ lửa bỏ trên bếp cho chín dừ. Uống chanh ấm rồi thay đồ tập tạ với yoga 80 phút, quay ra bếp là vừa xong nồi súp. Nồi súp cả nhà sẽ ăn trong cả ngày.
Bữa trưa giai to chỉ việc đặt cơm, xào rau hoặc luộc thế là xong. Đời giản dị như một bữa cơm rau, thế mà mình lại thấy vui, thấy thích thú, công nhận mình giờ dễ nuôi hơn cả chó cún :-)))))
Chiều nay sẽ đi chợ mua rau củ mới, mua khoai sọ, mua đậu phụ, mua nấm tươi, mua hành mua giá chuẩn bị cho ngày mai giỗ ông nội bọn trẻ con. Mình định nấu vài món chay cúng ông, hỏi giai to là hồi còn sống ông có thích ăn thịt không? giai to bảo có, vì thế  có thể mình sẽ nấu thêm tôm vào các món ăn, để tưởng nhớ và tôn trọng thói quen của người quá cố. Nhưng mình tin dù nấu rau củ thì các món ăn của mình vẫn thơm ngon, đẹp mắt vì mình sẽ nấu với tất cả lòng thành kính mà mình có!
Tháng 2 đã trôi qua rất nhanh.
Mình bắt đầu tơ tưởng đến tháng 3. Trời ấm dần lên, mình sẽ ươm đậu, trồng bầu trồng bí...
Mình bắt đầu có quyền mơ đến nắng vàng trời xanh và mình sẽ không còn rầu rĩ nhầu nhò như một tờ giấy bản bị vẩy nước.
                                      ...
Gõ đến đây nhìn ra ngoài trời thì thấy tuyết bay lất phất, nẫu hết cả lòng mề :-)))
Thằng con hôm qua lên trường tha theo một cái bánh chưng bố gói to nặng lặc lè. Chàng hoan hỉ bảo con sẽ rán lên làm bữa ăn sáng, đảm bảo mấy thằng tây ở cùng sẽ điếc mũi. Hôm trước tết, nó đã cho mấy thằng tây ăn thử rồi, khen ngon rối rít, mình nghe biết vậy nhưng đồ rằng, ăn bánh chưng dính răng, chúng nó chạy mất dép :-))).
 Dưới tuyết lạnh đám húng dũi vẫn len lỏi mọc, len lỏi xanh tươi, nhìn thấy chúng nó mới biết thiên nhiên thật là đẹp và mãnh liệt. Ngắt vài cọng rau tươi đưa hết mũi hít hà, mùi sương lạnh giá quện với mùi tinh dầu bạc hà thơm ngát, thật là dễ chịu!
Chẳng cần đi tìm những nơi xa xôi, hạnh phúc bé nhỏ luôn hiện hữu xung quanh mình, thò tay là hái được, trời ơi :-)))))
Cứ thỉnh thỏang giai bé lại  thông báo có thằng bạn học bị " tuột xích". Hồi phổ thông giai tòan học với bọn siêu giỏi, siêu thông minh. Giờ lên đại học, nhiều đứa hoặc là phân tán tư tưởng, hoặc là quản lí quĩ thời gian cá nhân không tốt, hoặc là chủ quan, hoặc gì gì đó, mặc dù vẫn siêu thông minh, nhưng đã rơi rụng trên đường đi kiếm tìm tri thức. Nghiệm ra một điều, không phải là thông minh, không phải là giỏi quyết định... mà là có kiên định, kiên trì và kỉ luật để đi hết con đường mình đã chọn lựa hay không mới là quan trọng!!!
Hôm qua trước lúc ra ga tàu, con bảo con chỉ muốn ở nhà với mẹ, lười đi học quá, mình bảo nếu ở được không chán thì cứ ở, mẹ thích có con ở nhà lắm :-)))
Chàng xốc ba lô lên và đi mang theo mấy cái bánh chưng cho lòng bớt buồn nhớ mẹ :-)))
Tối tối mình lại bánh chưng rán online cùng nhau vậy nhé :-)))

                                                                   Sấu chua.



2015/02/20

Tết 2015.

                           



Về cơ bản tết năm nào cũng giống năm nào, cũng từng ấy việc, từng ấy món, chỉ có người là già đi và cảm xúc thì không biết đâu mà lường.
Nhiều khi cũng thóang nghĩ, hay là năm nay mình thử không làm gì cả, nhưng rồi cũng chưa năm nào làm được. Con người nếu muốn thay đổi mới tự thay đổi. Người khác cố hích vào mình cũng chẳng xê dịch được bao nhiêu, đặc biệt là những thói quen, nhưng nếp nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức.
Nhớ những tết đầu tiên xa nhà lúc mình 19, 20 tuổi, một thân một mình, tết đến cũng nấu gần đủ những món mẹ thường nấu những ngày tết, nấu xong bày la liệt, ngồi ngắm, mường tượng đến bố mẹ, đến hai em, và khóc như điên. Khóc mệt một hồi thì trùm trăn ngủ. Tỉnh dậy, đói mềm người, ăn mỗi món một gắp. Tết một mình thấy đời vô vị.
Sau này có gia đình, chẳng ai ép uổng, nhưng cứ khao khát thể hiện tất cả những khung cảnh, những mùi hương, những món ăn, những âu yếm dịu dàng mà mình từng có để các con có thể phần nào cảm nhận được. Cũng chẳng biết thế có đúng không? chỉ biết phải làm được dù mệt nhoài, dù lủi thủi một mình cũng phải làm cho từng hết, cho từng hòan hảo nhất có thể mới cảm thấy lòng thảnh thơi.

2015/02/12

TẾT VỚI CHẢ NHẤT.

Những ngày cuối năm đang lần lượt nối nhau đi, gặp ai cũng hỏi: tết nhất đến đâu rồi? 
Nói chuyện qua sky với bố mẹ, bố mẹ cũng hỏi: chuẩn bị tết thế nào rồi con?
Lên Fb thấy nhà nhà làm mứt, người người muối hành.
Mình vẫn bình chân như vại, chả thấy cảm hứng Tết nhất gì cả.
Chặt cành anh đào ngoài vườn hai chục hôm rồi, tối hôm qua nhìn phớt một cái thì cũng thấy những nụ với nụ, thế là lòng hỏi lòng mình có làm một chút gì để đón Tết không?
Chưa bao giờ lòng mình lại thơ ơ với tết đến thế! Làm cho gái cũng phải sốt ruột, cầm lòng không được, gái đành buông lửng lơ với mẹ thế này: Sao năm nay nhà mình có vẻ im lìm quá, con chẳng thấy mẹ Tết Tết Nhất Nhất như mọi năm gì cả?
Thế là lục tục gọi điện đặt lá dong, ít lạt tre, hai nải chuối Việt Nam, mấy cân thanh long.
Thôi thì gói cho con trẻ mấy cái bánh chưng, bánh tét cho chúng nó vui, gọi là một chút hương vị của quê nhà vậy.
Dọn lòng đón tết mà lòng ngổn ngang quá, dọn không gọn.
Dọn nhà đón tết, thì không cần tết, tuần nào cũng dọn nhà sạch như tết.
Hôm qua 23 tháng chạp, định làm mấy thứ thật đơn giản để tiễn các cụ. Mình thì vốn đã không bao giờ mua cá chép về thả từ bể nuôi ra sông lớn cuồn cuộn bao giờ. Cũng không đốt vàng mã, không cúng bái cầu kì, chỉ là một chút thành tâm thôi. Vì thế nên năm nào mình cũng chỉ tiễn các cụ thật là giản tiện.
Thế nhưng có ông bạn đến chơi, buôn từ trưa tới tối mịt. Lúc ông ý về giai chạy vội đi mua được đĩa hoa quả, hai cái bánh chưng, hộc tốc dốc tiết đem về cho vợ kịp tiễn các cụ vào đúng 2 phút cuối cùng của ngày. Mình nghĩ các cụ đi chuyến đấy về chầu Ngọc Hoàng chắc là vắng vẻ, các cụ tha hồ có chỗ ngủ trên tàu vũ trụ :-)))))
Hôm nay sẽ ngâm măng bằng nước gạo.
Chủ nhật muối liễn dưa.
Hứng nữa thì tuần sau làm giò.
Gói bánh chưng đã có giai to đảm nhiệm. 
Mua thêm chậu hoa cúc, vài bát thủy tiên. Hoa (anh) đào thì đang nở dần trong nhà. Thế là thành Tết rồi chứ gì !!!
Tết với chả nhất chỉ tổ nẫu. Nhớ cha nhớ mẹ, nhớ nơi mình đã bỏ đi biền biệt!!!
Có những nỗi nhớ chẳng mang tên! 
Có những nỗi nhớ không có hình hài!
Có những nỗi nhớ cứ luẩn quẩn trong tâm can, không làm sao sờ nắm được.
Nhớ chao ôi là buồn!!!
Đầu tuần cũng vì buồn tình buồn đời nên mua được 3 cái quần, một cái túi cho mình, mua được 6, 7 cái áo cho mấy người mình iu, và một lô một lốc những thứ mình thích, nhưng chả biết có dùng đến không? :-))). Đôi khi mua sắm chỉ là một cái cớ, cớ gì ếch biết! Thế là xong !!!
Mỗi năm mỗi tuổi, nó đuổi xuân đi. 
Mình còn mới tậu thêm một đôi tạ chân 2kg, tạ tay 4 kg thì mình tập 13 năm nay rồi. Giờ hàng ngày luyện thêm tổng cộng 6 cân cả tay lẫn chân, tương lai mình sắp thành thím Mách mợ nó rồi cả làng ạ :-)))
Tập đều, tập khỏe, có tí mơ là về hưu sẽ leo núi ngắm mây bay, hoa nở, chả biết cụ giời có thương không?

                                                                Sấu chua.

2015/02/06

Phở! Em tên là Phở ! Hãy gọi em là Phở!

Chẳng hiểu sao mỗi khi chán cơm thì tôi thường nghĩ đến món phở. Món ăn nhẹ nhõm, thơm ngon, quyến rũ lạ lùng.Tôi biết có nhiều người họ cũng có được cảm giác ấy, giống hệt như tôi.
Với tôi phở là một món ăn có sức lôi cuốn với nhiều người, từ người dế tính đến khó tính... từ người ít tiền đến vô số tiền...từ người đơn giản tới phức tạp...người từ phương Đông tới phương Tây, đã ăn phở là mê mẩn luôn như thể họ bị một tiếng sét của ái tình đánh trúng vậy.

2015/02/04

ĐỜI TRÔI ĐI KHÔNG KỊP NGOÁI LẠI.

Con trai thi xong được nghỉ hai tuần.
Mẹ được thảnh thơi nấu ăn, tập thể dục, dọn dẹp nhà cửa, nghe nhạc, đứng nhìn tuyết rơi, uống trà, hóng chim làm tổ trong mùa đông.
Những ngày mùa đông cứ trôi dần đi.  Mẹ cứ ngóng cho mùa đông trôi thật nhanh.
Cành anh đào cắt đem từ vườn vào đang nhú lên những nụ tròn. Chẳng hiểu có kịp nở hoa vào ngày Tết không? Nghĩ đến Tết lòng cứ mủn ra. Cái cảm giác Tết đến mà mình chẳng có nơi nào mà quay trở lại.
Ô cửa sổ cũ kĩ không còn ai đứng đợi.
Con đường cũ không còn ai quen.
Mình đã thuộc về một nơi khác.
Tất cả chỉ còn là lãng quên. Tự nhiên nước từ mắt cứ rỉ ra. Có khi nào xa nhà lâu quá sẽ quên đi tất cả cội nguồn của mình không nhỉ???