Stránky

2019/09/30

Một người nghiêm khắc.

Trước hôm sắp đồ chuẩn bị bay đi chơi, hỏi chị bạn là có cần mang máy ảnh đi không? chỉ cần chị bảo không, là mình cũng không mang đi luôn.
Thật sự mình cũng lười lách cách, chỉ thích gọn nhẹ. Điện thoại tuy chụp ảnh không đẹp bằng máy ảnh, nhưng cũng không quá tệ, lại " mì ăn liền" nhanh bổ rẻ.
Nhưng quan trọng hơn là hành trang gọn nhẹ, sẽ tập trung vào cảm xúc của bản thân nhiều hơn. Ngắm nhìn mọi thứ nhiều hơn, chân thực và tận tụy hơn.

Thế mà chị lại bảo : mẹ cứ mang đi.
Thế là mình lại cung cúc vác máy ảnh đi.

Chị - một người nghiêm túc và cần mẫn mỗi khi đi chơi.
Từ lúc 5 - 6 tuổi, đi đâu chị cũng tự nhét vào cái balo con vịt bông của chị : vài cái cặp tóc, mẩu bút chì, con búp bê, vài cái kẹo loại chị thích...
Lên 10 tuổi chị đi đâu cũng mang theo tủ giày, quần áo mặc cho vài tháng.
Khi 12 tuổi mỗi kì nghỉ hè của cả nhà, chị ghi chép tỉ mỉ mọi thứ cho gia đình. Cái kim, sợi chỉ, bông băng y tế, thuốc xịt côn trùng, kem chống nắng, thuốc đau bụng....thôi thì cả thế giới.
Dĩ nhiên khi chị 20 tuổi, mỗi khi đi đâu, tôi chỉ còn duy nhất một việc là hỏi một câu thừa thãi: mọi thứ đủ hết rồi nhỉ và không cần nghe câu giả nhời.
 Chị sẽ mang theo tủ thuốc di động, quần áo giày dép cho bốn mùa trong ngày, mọi thông tin các địa điểm chị dự định đi đến, bảo hiểm du lịch mua đến đúng phút rời đi. 

Khi đi đến những nơi tuyệt đẹp, chị rất ghét bị rủ, nhờ chụp ảnh. Nếu cố tình sẽ bị chị nghiêm khắc bảo: cảnh đẹp thế này phải ngắm bằng mắt thật. Chụp ảnh làm gì cho nó phí ra.

Ơ! phí là phí thế nào?
Ngắm bằng mắt. Rồi ngắm bằng ống kính. Ghi lại những khoảnh khắc đẹp cũng thích mà. Những lúc rỗi rãi, giở ra xem, cũng vui, cũng hạnh phúc mà.
Mình có phân bua nhưng chị vẫn rất nghiêm khắc.

Và sau mỗi chuyến đi, chị lại hỏi mẹ có cái ảnh nào đẹp đẹp không gửi cho con.
Ơ! thế là thế nào?
Nghiêm khắc kiểu gì thế ?
 :-D :-D :-D
                 Sấu chua.


2019/09/23

Gió ở Hy Lạp.

Bầu trời xanh ngắt, nắng chang chang, nhiệt độ 25 độ C lí tưởng, mỗi tội gió cứ quất tăng dần từ 35km/h lên 40/h rồi 55/h rồi 61/h suốt từ tối qua, suốt đêm, tới sáng, rồi tận chiều nay.
Gió lồng lộn, vút qua vút lại quanh ngôi nhà đẹp như mộng. Mấy giàn hoa giấy xinh đẹp xung quanh nhà sáng nay tơi tả như cô gái bị bạo hành không thương tiếc.
Gió gào rú, quần thảo, giật thốc tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua.
Mình vốn sợ sấm sét, sợ gió bão gầm gào lắm. Đi ngược gió cảm giác như mình có thể bị bốc lên cao rồi ném đi xa, nên cảm giác rất bất an.
Mình đã từng lái xe đi trong một cơn giông, xe tải to mà có cảm giác lắc lư như chuẩn bị nhấc bổng lên, nên sợ ám ảnh mãi.
Nhân tính chẳng bao giờ như trời tính. Nhân định lại càng không như trời định. Cho nên đi tới đâu mưa gió hay nắng bão đều phải biết chấp nhận vui tuốt.
Bánh nướng bánh dẻo cắp theo để phá cỗ trông trăng ngoài đảo giữa biển đành trốn tọt vào nhà vì gió to quá thể. Chị bạn nằm đọc sách ngoài bãi biển cũng vội lao về nhà. Thế là hai đứa nằm dài đọc sách, ăn bánh nướng, dưa bở, uống rosse trên giường.
Kế hoạch thuê xe lái vòng quanh hòn đảo Santonini, ngắm mặt trời lặn ở làng chài cổ kính Oia, đành hoãn lại, chờ gió lặng, giờ nằm, ngồi, ăn, ngủ trong ngôi nhà trắng toát, cửa sổ sơn xanh, nắng chói chang, hoa giấy rụng tả tơi, gió hùng hục chạy đuổi nhau như hóa rồ😂
Nỗi buồn hay nỗi vui hẳn đều khó lường.

Cuối cùng lúc sắp hết ngày, gió giảm xuống chừng 30km/g cũng thò mặt ra bãi biển trước nhà, sục chân trên bãi cát cứng đơ đen xì đầy sỏi xám lang thang cù bơ cù bất, tha thẩn chọn được 4 viên sỏi có hình trái tim theo cảm tính nhất thời trong hàng triệu hàng triệu những viên sỏi hiện diện trên bờ cát bị đại dương nhấn chìm rồi xô đẩy dạt vào bờ. Việc này tương tự như một người có thể tìm thấy một người trong hàng tỉ người xa lạ, dừng lại bên nhau, nắm tay nhau, hôn nhau, kết dính số phận cùng nhau.
Có thể đi qua người này, bỏ qua người kia, căm ghét người nọ, điên dại bởi người đó, âu yếm và độ lượng với người đây...những cuộc đời - những viên sỏi lăn qua đời nhau❤️
Buổi tối đem thức ăn, rượu ra sân hai đứa ngồi ăn tối uống rượu bung biêng. Trăng lên đẹp quá.
Trăng ở biển lúc nào cũng riêng riêng một vẻ.
Cái bánh dẻo nhân đậu xanh sầu riêng tự nhiên có duyên với trăng mười sáu giữa biển trời Santorini quá mức.
Bánh ngon, rượu cũng ngon, những khoảng khắc hạnh phúc thường ngắn ngủi nhưng đậm sâu. Là vì bởi để người ta lưu vào trí nhớ những khoảng khắc đẹp đẽ của cuộc đời để vượt qua rất nhiều cung đoạn rắc rối, mệt mỏi, mà không oán thán ca phiền.
Sấu Sau Chua

Niềm vui nỗi cà.

Niềm vui nỗi Cà 🤣
Hoàn toàn không giống cà chua trồng trong nhà kính, chúng được gieo trồng tưới tắm bằng những thứ khiến chúng phải to nhanh nhất, đỏ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất. Thực chất chúng là những quả bóng nước màu đỏ bị kích thích cho bắt mắt.
Cà chua tự trồng trong vườn, chả vội, chả cần ai thúc giục, thủng thỉnh lớn, thủng thỉnh chín. Đến ngày đến giờ đẹp, đủ nắng đủ sương đủ gió mới đỏ mới thơm.
Lỡ quệt ống quần, quệt tay, quệt chân vào cái lá là rên rỉ thơm lựng lên.
Cà chín cây là khi chạm khẽ tay vào cái cuống, quả cà từ từ ngả ra rơi khẽ vào lòng bàn tay như kiểu làm nũng, chắc nịch, êm ả, đợi chờ, tin cậy đến phút cuối cùng viên mãn😂
Vài hôm nữa lạnh căm, cà rồi cũng được hái hết, Sấu hứa sẽ không kể chiện cà nữa, giờ nói nốt chỗ dở, cứ hái cà xong phấn khích là kể lể. Hâm không lối thoát
😂

Cây hoa giấy ngày xưa.

Hồi bé nhà có cây hoa giấy bố xin cành của ông nội đem về trồng. Hoa leo từ tầng dưới lên tầng trên, nhiều cành vươn ra, rủ hoa rơi rụng xuống ngõ.
Hoa giấy là loại bông đẹp cả khi tàn rụng.
Mình hay ôm con mèo mướp ngồi trên bờ tường gạch long lở, cũ kĩ, rêu phong cạnh gốc cây hoa giấy tha thẩn nói chuyện luyên thuyên linh tinh. Người nói, mèo thì lim rim ngủ.
Nhớ có đợt thích soi gương lắm. Ra ngắm vào ngắm mình trong gương thấy mắt mình lòng đen thì đen nhánh, lòng trắng thì trắng xanh như cái hạt đậu đen cắn vỡ đôi ra, tự thấy mắt rất trong và đẹp. Mình hay chạy lên gác ngắt vài bông giấy đỏ vò nát rồi quệt lên môi cho đỏ, rồi thì thấy mình xinh ra phết nhé.😅
Bao nhiêu năm, thỉnh thoảng quay về Hà Nội, rẽ vào thăm nhìn lại ngôi nhà xưa cũ, vật đổi sao rời, mà kì lạ gốc hoa giấy cũ vẫn còn nguyên đó, nhưng chắc vì chẳng có ai chăm sóc, gốc hoa già nua trổ những bông bé tí nhưng vẫn cứ thắm đỏ như ngày mình còn thơ bé.
Hôm nay đi ngang qua rất nhiều gốc hoa giấy ở Santonini chỉ muốn bưng một gốc về Tiệp trồng.
Có những màu hoa gợi lại cả một trời kỉ niệm dẫu mắt đã đục ngầu và môi chẳng còn xinh😀
❤️❤️❤️
Sấu Sau Chua

chiếc ô màu xanh.

Nhà có cây anh đào loại để làm rượu, not để ăn( dở hơi vãi).
Rượu làm ra chả ai uống mấy, vì thế cây anh đào được yêu chiều chỉ vì nó là một cái ô nên thơ lúc mùa xuân, xanh mát suốt cả mùa hạ, và kiều diễm lúc mùa thu, nơi tụ tập cho lũ chim đến hót và ỉa😂
Mình thích ngồi dưới tán anh đào từ mùa xuân lúc lùm anh đào chỉ là những cụm củi khô rối bời ngủ im lìm qua suốt cả mùa đông. Nhưng trên những cành củi khô ấy đều lấm tấm những nụ hoa trắng muốt căng tràn sự sống.
Khi nắng xuân còn trong suốt hẩy nhẹ những đốm vàng tươi mới chiếu lên hàng ngàn hàng vạn những nụ hoa e ấp, chiếc ô hoa ấy sẽ họa lên tường, xuống sân những đốm nắng trong veo nhí nhảnh, gieo vào lòng mình nỗi hân hoan vô bờ của mùa xuân mới tinh khôi.
Mùa hè chiếc ô xanh ngăn ngắt và luôn rộn tiếng chim.
Quả anh đào từ non, xanh, vàng, ửng đỏ, rồi chín thẫm lủng lẳng trên đầu. Ngồi dưới vòm lá xanh mà như ôm cả mùa hạ vào lòng - leng keng ly cà phê khi đen khi đá thơm lựng, ly trà, ly chanh đá mát lịm...nghe gió ru lá hát, thấy lòng bình yên như con tàu được cập vào bến đỗ, chẳng còn muốn mải miết nơi đâu.
Cuối hạ lúc anh đào chín thẫm, cả họ nhà sáo về liên hoan trên chiếc ô xanh.
Mình thường ngồi bất động nghe chúng mê mải tặng cho mình những điệu hót dịu dàng mê đắm và nồng nàn.
Mình coi đây là món quà vô giá của cây anh đào tặng lại cho mình.
Khi ta yêu một cái cây. Cái cây che chở những con chim. Con chim yêu mảnh trời. Mảnh trời xuyên qua những tán lá. Chiếc ô xanh từ cây anh đào trở thành bóng mát che chở một mảnh hồn tưởng như cằn khô bỗng trở nên êm dịu.

Quả anh đào loại làm rượu có vị chua, nếu ngâm lên men, hạt anh đào tiết ra một thứ mùi thơm vô cùng đặc biệt, và nếu đem chúng đi pha với vodka cùng vài viên đá trong veo nó có thể sẽ khiến bạn trở thành một người khác hẳn - một người mang dáng vẻ nồng nhiệt, đầy bất ngờ, lôi cuốn và quyến rũ😀😍
Sấu Sau Chua

Thanh xuân của một cây táo.

Cứ tháng 9 về là lòng lại dâng lên niềm dan díu tình tự với những quả táo chín cây ở trong vườn.
Cây táo già nằm chính giữa vườn, kề trên một lối đi nhỏ, lát gạch cũ kĩ.
Nếu đem thước dây đo vòng quanh thân cây, tra google, tính tính toán toán, sẽ giật mình, vì mình sẽ phải gọi cây táo là Cụ.
Cụ táo già nhưng lực lưỡng tráng kiện. Mỗi năm cụ được cắt tỉa "râu ria" gọn ghẽ, thế là cụ lại thanh xuân phơi phới.
Hoa nở thơm mát cả mùa xuân, lủng lẳng chi chít quả suốt cả mùa hạ. Cô nào cô ấy đến vườn cầm lòng không được cũng phải thò tay vặt vài chàng táo xanh, đưa lên mũi hít hà, rồi môi răng xoắn xuýt.
Mùa thu những quả táo vít cành nặng trĩu, ửng vàng, chín thơm lựng một góc vườn êm ả.
Lũ chim dùng gốc táo chín làm nơi hò hẹn uyên ương ríu rít. Chúng chọn những quả táo đượm nắng ngon nhất, đẹp nhất trên đỉnh cây táo để rỉa mời nhau.
Những quả táo đầu tiên được bọn chim nếm thường là những quả táo đẹp nhất, đẹp mê mẩn như táo của mụ phù thủy gạ gẫm Bạch tuyết chạm môi vào ý. Nhưng những quả táo trong khu vườn này vừa đẹp lại vừa hiền. Phù thủy nếu có cắn một phát là trở thành Bạch tuyết như chơi😂
Mùa thu trong khu vườn ngập nắng chín. Dưới gốc táo thơm lựng, pha một bình trà hay một ấm cà phê nóng bỏng, nướng một khay bánh táo mật ong hạt dẻ, cuộn mình trong một chiếc chăn len đan tay sặc sỡ tươi vui, đọc một cuốn sách yêu thích, thỉnh thoảng đưa mắt dõi theo vài con chim nghiêng ngó ăn vụng táo chín, lắng tai nghe cho thật thấu âm thanh của một quả táo to, chín rụng khác một quả táo non chưa kịp lớn đã lìa cành.
Mỗi một quả táo cũng có một số phận, một cung đường đến - ở lại - lìa xa nguồn cội - rung đập va lắc và nằm lại trên mặt đất bao dung.
Chiếc bánh táo đầu mùa thu như một lời cảm tạ nắng, cảm tạ gió, cảm tạ đất trời mang mang vàng óng...
....Là lời nói yêu với Anh táo thơm tho thanh xuân bền bỉ
Nghe thấy trong gió lời nhắn nhủ của cây táo có cái chạc ba nhẵn thin thín như một chiếc ghế vừa vặn ôm khít vào mông không thừa không thiếu mỗi khi chả vui chả buồn leo lên ngồi thu lu giữa những tán cây khum khum tựa những vòng tay ôm riết:
- Đừng gọi anh là Cụ😂
Sấu chua.

2019/09/05

Thơm mềm và mật ngọt.

Mùa thu đã hiện diện trên từng cm sân nhà.
Sáng lạnh như cốc nước đá.
Tối lạnh tê như que kem.
Buổi trưa và chiều ấm sực và vàng óng.
Cứ như là lần lượt bốn mùa xuân hạ thu đông dàn trải đều ra trong 24 giờ đồng hồ vậy.
Nắng, gió, nhiệt độ, ánh sáng...tất cả mọi thứ đều gợi lên trong lòng một vẻ đẹp buồn man mác đến mê hoặc.
Thứ thời tiết xui khiến người ta có mong muốn mặc đẹp, nhẹ nhõm thảnh thơi, đi ra ngoài, ăn một bữa trưa đầy nắng, uống một ly cà phê thơm cũng tràn đầy sóng sánh nắng, dưới bóng nắng của một khu vườn bất chợt, không hẹn trước, trên những nẻo đường ta đi qua.
Ngồi cùng nhau để nhớ có những ngày mùa thu tuyệt đẹp ta đã có nhau, còn mong muốn bên nhau.
Một chiếc quần linen ống lửng không nóng không lạnh, một cái áo mềm, ôm lấy cơ thể vừa đủ không chặt không lỏng, khoác hờ cái áo khoác nhẹ không để giữ ấm mà chỉ che chắn đi vài chỗ hoặc một cơn gió quá lứa. 
Kính, mũ, khăn, giầy...thứ gì cũng chỉ là để tìm lấy sự thảnh thơi và đẹp đẽ, cho xứng với thứ nắng lộng lẫy của tháng chín mà thôi.

                                          ....
Trong vườn những gốc cà chua đã được ngắt đi sạch lá, để giữ lại nguyên những chùm quả nặng trĩu.
Sau mỗi đêm sương xuống, ban mai bừng lên thứ ánh sáng vàng ứa mật, màu cà đỏ lại ửng lên màu nhiệm.
Tôi thích ngồi ngắm từ xa những gốc cà chua đong đưa trong nắng chiều dịu ngọt, chúng gợi cho tôi sự yên ả không gì sánh được.
Ở đó tôi cảm nhận rõ những quả cà nặng chịch, chúng thở, chúng lớn lên từng giờ, chín đẹp như những bức tranh có mạch máu, có dây thần kinh, chúng thổn thức chín và biết nói những lời tỏ tình chân thật.

Tháng chín bao giờ cũng đẹp, một vẻ đẹp buồn không lời nào tả xiết.
Ở trong nỗi buồn đó người ta bâng khuâng sống, thổn thức mong chờ một điều gì đó mơ hồ xa xăm.
Vì không có tên nên màu vàng của nắng trở nên tuyệt trác.
Vì không có tên gọi, nên nắng cứ óng ả chín mềm khắp nhân gian.

Không ngoái lại, tháng chín bỏ ta đi trong những niềm chín - thơm - mềm mật ngọt. 
                


                                           Sấu chua,