Stránky

2017/10/19

Quả chín.

Vài đêm gần đây, nhìn ra xung quanh ngôi nhà lúc nào cũng bị bao trùm bởi một làn sương mờ ảo. Từ cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy ánh đèn vàng loang ra trong màn sương đêm dày đặc gây cho mình cảm giác là đang sống trong một thế giới xa lạ mộng mị.
Màn sương ấy cứ quánh lại từ chập tối cho đến tận nửa ngày hôm sau mới chịu tan.
Dù bị hoang mang bởi một bầu sương đặc sánh nhưng mình vẫn biết buổi trưa trời sẽ đẹp tuyệt.
Và cả tuần nay, trưa nào cũng đẹp.
Thứ nắng tháng mười vàng óng như hổ phách, kiêu kì đầy diệu vợi, chậm rãi mơn man lên những bờ tường, lên những gốc cây ẩm ướt,  lên những chùm nho tím đỏ trinh nguyên bụi phấn, lên những chùm dâu căng mọng... cái thứ nắng mê đắm ấy làm cho quả đã chín không còn chín thêm được nữa nhưng chúng chưng cất thêm cái vị ngọt cay mê mẩn mà chỉ có quả tháng mười mới có được.
Tôi thích tha thẩn ngồi dưới những chùm nho chín ấy, lá nho thỉnh thoảng một chiếc rơi đáp xuống tóc tôi. Cái là vàng khô cong, chỉ lỡ chạm vào là vỡ vụn ra.
Những cành nho gầy cứ mỗi ngày lại trơ ra thêm phần gầy guộc, chúng oằn xuống đỡ cho những chùm nho chín thêm, ngọt thêm, nồng nàn thêm.
Thỉnh thoảng tôi lại giơ tay lên nhón những quả nho chín tím thẫm đưa vào miệng, chúng lạnh buốt và thơm lên môi, lên lưỡi, lên li ti những cảm xúc tháng Mười của tôi♥

2017/10/07

Vòng tay nhân từ.

" Mãi mãi là như thế, không như ngày hôm qua, em không trẻ lại..."
                                             .....

Những ngày tháng mười, lòng cứ im lìm lặng lẽ như một mặt hồ không có lấy nổi một gợn sóng.
Chẳng thích gì ngoài một đôi giày, 4 cái sắt tráng men in hình mấy con mèo cười và làm nũng, một cái dây đeo cổ bằng gỗ, một cái túi da...:-D
Dĩ nhiên chưa mua vì đang nghĩ xem mình có thật sự cần nó đến mức để mua không? Toàn những thứ mua chỉ là để vui chứ không hề cần. 
Nhưng vui lại là thứ mình Cần, thế mới chết :-D