Stránky

2016/10/31

31.10. 2016

Sáng mở cửa ra vườn, ập vào mắt là lá! Lá vàng! Lá đỏ! Lá rụng như mưa. Lá ngập lên. Lá bồng bềnh. Lá xốn xang cả mắt. Lá dâng lên ngập cả cõi lòng.
Thế là cuối cùng mùa thu cũng ra đi.
Thật hay nếu nhìn thấy được chiếc lá nào cuối cùng trên cây lặng lẽ đáp xuống thinh không.
Giống như chẳng mấy ai có thể nhìn thấy những nỗi buồn của kiếp người đáp xuống cõi lòng đầy hoang vắng.
Có hai hôm thôi mà lá vàng đi một cách ào ạt, rồi rụng như mưa sa.

2016/10/27

Niềm nở thế mà đời vẫn cứ dở.

Mới hôm nào hứng lên bay vù về Hà Nội ăn tết, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp hết tháng 10.
Đôi khi giật mình thảng thốt, vì thời gian nhanh như gió chạy.
Hôm nọ sau một cơn sốt rét kinh hoàng mới biết sốt rét là có thật. Trước bị sốt cũng chỉ rét rét, qua loa rồi nóng bừng bừng. Nên nghe sốt rét thì không hình dung được.
Hôm đấy đang định đi chơi nhưng cứ thấy người mệt mệt váng vất, mặc quần áo đẹp xong tự nhiên không thể đi nổi vì người cứ rét run lên.
Chạy vội lên nhà mặc thêm quần, thêm áo, quành thêm cái khăn len to sụ, chịu không được những cơn rét run lập cập nên đội thêm cái mũ, đi ba đôi tất mùa đông, đắp hai cái chăn, vặn lò sưởi nấc nóng nhất, mà cả người cứ như bị nhúng vào thùng nước đá.
Thế rồi mê man thiếp đi, lúc bị khoảng 3g chiều, mà lúc tỉnh dậy đã 11g đêm.
Trong lúc mê man, có người đi gom hết chăn trong nhà để chống rét cho mình. Tỉnh dậy mình ngỡ mình có thể chết vì bị chăn đè. Mình thật!
Sau cơn sốt rét kinh dị kia thì mắt mình sưng húp như bị chồng đánh. Vội vàng lao đi khám mắt. Bà bác sĩ cân cân đo đo một hồi thì hỏi: mày có muốn tiếp tục lái xe không?
 - Dạ có chứ.
 - Vậy đeo kính vào nhé.
-Đơn đây, ra chọn kính, chọn cái gọng nào thật đẹp vào.
-Chỗ sưng húp về bôi thuốc mỡ sẽ khỏi.

2016/10/24

Nỗi niềm của táo.

Hôm nay ngủ dậy, uống xong cốc trà, thì lật đật mặc áo ấm ra vườn hái táo. 
Hôm nay hái tất cả táo trên cây xuống.
Canh những quả táo cho đủ độ già, nhưng đừng quá chín, thì sẽ để được lâu.
Hái táo thật nhẹ tay, sao cho hai ngón tay chỉ chạm nhẹ vào cuống của quả táo. Cố gắng đừng va chạm, hoặc nếu có thì chỉ thoáng qua, thiết diện va chạm tối thiểu để phấn tự nhiên trên quả táo không bị mất. Lớp phấn tự nhiên này chính là lớp sáp bảo vệ cho táo lâu hỏng.
Các khay đựng táo đã được lau sạch sẽ, có lỗ thông thoáng, táo được xếp nhẹ nhàng, không tì vào nhau, không đè lên nhau. Các quả táo có màu tương đồng nhau sẽ nằm với nhau. Vì quả chín mà nằm cạnh quả xanh thì quả chín sẽ làm cho quả xanh " sốt ruột" :-D
Những khay táo vàng sẽ được đặt lần lượt sao cho chúng sẽ được ăn sớm nhất từ trên xuống dưới.
Những quả táo to cũng sẽ được ăn trước.
Con gái thích ăn những quả táo nhỏ. Mẹ để riêng cho em một khay. Những quả táo nhỏ sẽ giòn, chắc nịch, có mùi thơm riêng biệt không giống như những quả táo to. Mình không biết vì sao? chỉ cảm nhận được như thế.
Những quả táo to, vàng ươm, thơm nồng nàn và ngọt ngào.
Những quả táo vừa không xanh, không vàng, chúng còn lưu lại vị chua và chát nhẹ, ăn rất mê.
Mình thích những quả táo rám nắng, vân vi những vết rám nâu, nếu có một vết mỏ chim khoét vào nhỏ xíu xinh xinh nữa thì càng tuyệt. Mình thường cắn những miếng táo này thật chậm, để có nước táo thơm ứa ra, rồi mình sẽ hít thật nhẹ cho hương táo thấm vào li ti đầu lưỡi, từ từ rồi đi thẳng lên trí nhớ, chứ không phải là cái dạ dầy của mình đâu. Những con chim tinh khôn bao giờ chúng cũng biết được quả táo nào ngon nhất, quả táo nào hoàn hảo nhất, chẳng biết vì sao?
Những quả táo nằm sâu trong lùm cây, đón nhận ít nắng, sẽ được vắt nước, hoặc thái mỏng pha trà buổi sáng, thả thêm một thanh quế nhỏ, là sẽ có được những cốc trà tinh khiết vui vẻ cho những buổi sáng mùa đông.
Mỗi sáng mình pha trà táo theo những ngẫu hứng bất chợt. Có hôm mình kết hợp táo với gừng, hôm với quế, hôm với sả, mình thấy vị nào cũng tròn đầy và tha thiết.
Những quả táo mà bị gió lay không rụng nhưng có những vết bầm nhẹ vì những cú va chạm ở trên cành, sẽ được mình lát mỏng, đưa vào lò làm táo sấy
Những quả táo nhẵn nhụi, sạch sẽ, hoàn hảo nhất, đẹp đẽ nhất, thơm tho nhất sẽ được mình đem đi làm giấm táo. Vì giấm táo cần sự tinh khiết nhất có thể.

2016/10/23

Trái tim chật chội.

Tuần trước con em về, thằng anh bận không về. Lúc đi con em tha lôi thức ăn của mẹ lên trường. 
Cá chép kho riềng này, mì sào hải sản này, munfin nước mắm này, chè kho này.
Em có món gì, em cũng tha theo cho anh y như thế. Vác lặc lè, nhìn đến khổ. Bố thương quá chở em ra ga, vác lên tận ghế tàu cho em.
Mới ra ở riêng, nên tuần nào về, em cũng bổ sung cái nọ cái kia, cái ba lô 60l của em lúc nào cũng chật căng, mẹ nhìn lè cả lưỡi.

2016/10/14

Cá "chê" - không phải cá trê.

Không chắc những người tuổi mão là thích ăn cá hay không, nhưng ông kia cực thích cá.
Nếu có thể ông ăn từ cá nọ sang cá kia, ăn từ món cá này sang món cá khác, mặt vẫn vui như tết.
Lâu lâu không mua cá là ông nhắc. Vợ lờ đi thì ông đành nhịn. Mà lủng lẳng túi cá là ông hớn hở ra tận mặt đường.
Công bằng mà nói, vợ ăn cá cũng ngon, nhưng vợ không thích làm cá, cũng chẳng mê nấu cá. Những món cá chỉ xuất hiện khi vợ thèm quá hoặc hứng nấu cá, mà cá phải làm sạch sẽ tử tế đâu vào đấy, vợ chỉ mỗi việc vào nấu, mà hứng nấu cá thì ít thôi.
Cái người thích cá, lại chả phải nấu cá, dĩ nhiên cứ việc thích ăn cá mê mệt.
Chứ mình phải làm, phải nấu cá là mình chê.
 Mình ghét cay ghét đắng, những lúc mình đang bận là một, khó ở là hai, chán đời là ba mà tự nhiên đùng đùng nhăn nhở xách cá về nhà cho mình làm.
Hôm kia bầu trời ảm đảm, ông đi chán đi chê, thì ông vác về một cái túi.
Ông ngồi cạnh vợ, cười cười, mình đã nghi.
Ngồi một lúc ông bảo ông lên đây tí.
Rồi mình thấy uỳnh uỳnh.
Một lúc thì im bặt.
Tối mình hỏi ăn gì nhể?
Ông cười ngoác mỏ ra bảo: ăn cá.
Mình lật đật mở tủ lạnh. Giời ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!
Ba con rô phi đen trũi, to như ba con khủng long.
Dĩ nhiên thịt rô phi thì ngon, chắc, trắng, thơm. Nhưng mình không hề thích sờ vào đuôi, vẩy, và đặc biệt là bộ vây của rô phi.
Ông làm rô phi , ông chỉ cạo vẩy sơ sài, mổ bụng. Chấm hết.
Ông tủm tỉm cười vì nghĩ cá ông đã làm sạch, đến bữa ông chỉ việc chễm chệ ăn canh cá rô rau cải, mình cá rán giòn chấm mắm tiêu cay xè với cơm nóng là xong.
Mình loay hoay cắt vây cứng như dây thép, lọc xương ra xương để nấu canh, rồi ướp mình cá để rán mà mắt muốn tóe lửa. Mình nghĩ thầm trong bụng nhưng không nói : chồng gì mà chồng như mứt! Mình thật!
Lấy đâu ra cái loại chồng ngây thơ quá đỗi như thế chứ?
Làm cá mỗi mổ bụng đã coi là hoàn hảo, là tuyệt đỉnh công phu.
Sau đó để vợ cứ như là đánh nhau với cá.
 Mình nói thật là mình không mê ăn tới mức phải mổ bụng, moi gan, chặt đầu bất cứ con gì. Hiểu chưa.
 Giận ngầm trong bụng để ông kia ăn cá cho ngon.
 Mình cứ cơm rau luộc muối vừng mình chén.
Cho ăn cá một mình cho bõ ghét.
 Không có vợ ăn cùng, ăn như đánh vật mà cá chả chịu hết.
 Hôm nay hết cá, mình cũng nguôi bực, kể ra cho nhẹ lòng.
 Chồng cái lồng tồng phồng :-D
                            Sấu chua.

2016/10/13

Táo toàn tập.

Mùa thu táo chín thơm một góc vườn.
Mình sáng trà táo, trưa nước táo, chiều quả táo tươi, tối táo nướng, cuối tuần sẽ có bánh táo.
Nói tóm lại người mình sắp thành quả táo đến nơi.
Đang nghĩ xem có nên làm mấy lọ mứt táo không? tuần trước đứng bần thần dưới cây táo nghĩ mãi. Hái? không hái?
Cuối cùng không hái vì sợ làm xong chả có ai ăn. Rồi khách nào đến chơi cũng bị ướm hỏi: Có muốn một lọ mứt táo không?
Dân tình bây giờ chẳng mấy ai thích ăn ngọt, từ chối thì họ ngại, mà mang về thì có khi họ quẳng vào thùng rác.
Nhưng chồng thì cứ hỏi: Chưa có mứt táo nhỉ???
Thế là lại phân vân.
Chồng ưa ngọt, sáng dậy ăn sáng tử tế chứ không như mình chỉ uống mỗi nước chè.
Chồng không thích ăn các loại thịt chế biến sẵn. Chồng chỉ mê mỗi bánh mì phết mật ong, phết các loại mứt vợ làm với chút bơ mỏng dính, uống trà , thế là xong bữa sáng, chả đòi hỏi gì. Mà chồng này ăn quà vặt liên tục, tí lại ăn, tí lại ăn, mồm cứ bem bẻm, nhưng 30 năm không tăng lạng nào, nên mình cứ kệ, chả bao giờ nhắc nhở chuyện ăn uống.
Mà cây táo cuối mùa ngon quá.
Hàng triệu triệu bông hoa mới kết thành vài ngàn quả táo trên cây. Trong hàng ngàn quả táo bé tí chỉ còn lại vài nghìn quả táo tiếp tục lớn lên, trong vài nghìn quả táo lớn lên chúng bị sâu cắn, ong châm, chim rỉa, rơi rụng chỉ còn lại vài trăm quả.
Vài trăm quả táo này chính là những quả táo tinh hoa nhất của mùa táo, của đời cây táo. 
Những quả táo tinh hoa này bám thật chắc trên cành, chúng ngậm sương, đón nắng, nhận gió, hít thở khí trời và đất, cần mẫn lớn lên. Những quả táo căng mẩy, vết rám nâu rắn câng. Một phía hướng về mặt trời thì ửng hổng tha thiết. Nếu đặt ngón tay vào chúng, vì chín cây, nên chúng sẽ nhẹ nhõm ngã một cách êm đềm vào lòng  bàn tay người hái, như thể: Tôi đây! Tôi đây! Tôi chỉ đợi  mỗi phút giây này nữa thôi :-D
Con gái mình thích vị của cây táo nhà. Nàng bảo nó là vị táo rất ngon, không chua, không quá ngọt, giòn tan, và đặc biệt rất thơm. 
Nàng cũng mê mứt táo có thoảng chút mùi hoa oải hương của mẹ lắm.
Thế là lại phân vân.

2016/10/11

Bạn gái.

Nhiều lúc ngồi ngẩn ra nghĩ mình có bao nhiêu kiểu bạn gái?
Bạn gái chơi với nhau từ thời mặc quần thủng đít, đi đái cũng rủ nhau. Lớn thêm tí nữa thì mua cái ô đỏ cũng phải rủ, cắt kiểu tóc mới, may cái quần bom xếp 18 ly cũng phải hẹn.
Đi chơi một đứa cứ nói, một đứa cứ nghe, mà không phiền. Nhiều hôm Hà Nội trời lạnh căm căm, vẫn hẹn  nhau đạp xe, rồi thả dốc Cổ ngư, cười như vỡ phổi.
Lớn hơn nữa, không còn học chung trường chung lớp, nên thỉnh thoảng lại hú đèo nhau đi ăn nộm, ăn ốc, để nói xấu mấy con bạn mới, nó không tuyệt vời như mấy con bạn cũ :-D
Bạn gái chơi từ thủa thanh mai trúc mã, ăn khế dầm, ăn bánh chín tầng mây. Đi học không rủ nhau thế nào cũng dỗi. Thích thằng nào thì cả hai đứa đều phải có cảm tình. Sợ nhất mấy thằng học đúp :-D.
Bạn gái từ thủa nhảy dây đứt chun  tụt quần, nó chạy ngay về nhà lấy luôn cho con bạn cái cặp quần áo, để bạn cặp tạm, còn cứu cả bè :-D
Mình đi xa nhà từ lúc trẻ, ngoài niềm thương nhớ gia đình, bố mẹ anh chị em còn luôn mang theo bóng hình vài người bạn gái. Nhớ nhau thường nhớ về những kỉ niệm của hai đứa, có lúc ngồi cười khanh khách, cười thế rồi có thể khóc được ngay vì mềm lòng quá♥
Bao nhiêu năm đi xa, bao nhiêu niềm thương, bao nhiêu vật đổi sao rời, vẫn nghĩ về nhau nguyên vẹn. Không nghi ngờ, không đổi thay.
Nếu mình có làm điều gì chưa thật đúng với bạn, hỏi bạn có buồn k? giận không, thì kiểu gì bạn cũng rú lên : bà hâm à? tôi việc gì phải giận bà cho mệt?
Ở bên cạnh nhau chỉ thấy vui, mọi muộn phiền đều cất cánh bay đi.
                                                ....

Bạn gái cũng là do nhân duyên mà có được, không phải cứ như nói " chọn bạn mà chơi" đâu.
Nhiều khi mình không chọn bạn, nhưng bạn chọn mình. Mình không định gắn bó với bạn, nhưng hoàn cảnh sống gắn bó mình với bạn.
Cứ thế gắn bó lầm lũi cùng nhau đi qua bao đoạn đời ...dài.
Có nhiều nàng cứ đường đường miễn nhiên coi nhau là bạn gái, nhưng ngồi với nhau chẳng biết nói gì. Gặp nhau cả n năm mà không quánh lên. Thờ ơ nhạt nhẽo.
Có mụ bạn cả mấy chục năm mà mình không tài nào biết nổi nó thích gì ở mình, ghét gì ở mình, vì nó cứ tửng từng tưng như con lửng, cấm bao giờ thấy mụ ấy nhớ mình, vác xác tới thăm mình bao giờ, chỉ mình nhớ thì mình tự mà đi.
Mình nghĩ gì thì làm nấy, chẳng bao giờ quan tâm, hay sợ bạn nghĩ (xấu, hay tốt) về mình. Mình bao giờ cũng nghĩ nếu yêu quí một ai đó, nhất định phải dành thời gian cho nhau, quan tâm đến nhau thì mối quan hệ mới tốt. Vì thế mình hay gạ(gẫm), rủ(rê), những người mà mình coi là bạn đến nhà mình chơi, đi chơi với mình... nhưng có những mụ bạn lúc nào cũng phải kiếm đủ các lí do chồng, con, việc...để thoái thác, vì thế nên mình cũng thành chả dám vác mặt đến chơi, vì chúng nó bận thế tiếp mình thế đếch?
Bạn gái nên chuyện chấy rận gì cũng biết, thế mà nghe tin bạn có cái này, cái kia thì mắt cứ long lên sòng sọc, chả chịu giấu đi những ghen tị nhỏ nhen... sợ hết hồn luôn! Cái này thiên hạ gọi là ghen lòi mắt.
Những mong muốn thật lòng không có màu của dối trá. Lắm khi buồn mà chả biết làm sao?!
Bạn gái đôi khi dậy cho mình những bài học cay đắng. Dậy cho mình cách phân biệt đàn ông.
Bạn gái là cô giáo dậy cho mình cách chiêm nghiệm tình yêu, để biết mình được nâng niu hay (dám) bị coi như giẻ rách.
Có chị bạn, gặp nhau chẳng cần thời gian đã thân quen như từ kiếp trước, ăn gì cũng nhớ đến nhau, chơi gì cũng mong đến nhau, xa nhau bằn bặt vẫn coi nhau như rất gần.
Có người bạn, ân tình hơn cả chị em ruột, nói nhau chẳng bao giờ dám nặng lời, sợ gì không sợ, chỉ sợ làm nhau buồn.
Có cô bạn gái nói ít hiểu nhiều, bình thường cũng chả ăn chơi nhảy múa gì cùng nhau, ở cách nhau vài bước mà cả năm cấm thấy mặt, nhưng khi cần, quẳng cho cả bịch tiền, bảo dùng đi, lúc nào có thì đưa, Sợ phát khiếp.
Có một kiểu bạn gái ăn gì cũng thấy ngon, ngủ đâu cũng thấy thích, chơi gì cũng thấy vui, nhìn đâu cũng thấy đẹp, nhìn ai cũng thấy có nét đáng yêu, mưa nắng gì cũng hạnh phúc, nó nói gì mình cũng thấy vui, chỉ cần nghĩ đến nó là mình mỉm cười.

Bạn dù xấu (xa) hay tốt đẹp, thì trên đời này cũng là có nhau rồi♥
Có nhau, thấy nhau trong đời cũng là Hạnh Phúc ♥
                                                                                Sấu chua.

2016/10/09

Ỉu.

Ông chồng cứ hứa với vợ : mai nắng! mai nắng!
Nhưng ông giời cứ ẩm xì ẩm xịt và nhất định không chịu nắng.
Con cái thì rủ nhau bay hết. Nhà cứ lặng như tờ.
Bà con thì ốm nằm thu lu trên kí túc xá, không có sức mà về.
Ông con thì đáo qua nhà lấy quần áo đồ dùng cho em, lấy tiền rồi lại đi nhanh hơn chớp.

2016/10/04

Cái áo có hình chữ Cờ.

Sáng đứng gấp, là, cất đống quần áo đã giặt sạch mà bị ùn lại vì cả tuần đi vắng, nhìn thấy cái áo phông cũ có chữ C thêu to tướng tự nhiên bật cười và nhớ Cún quá ♥
Hồi nàng 10 hay 11 tuổi gì đó, nàng hay để dành mấy hào lẻ mẹ cho mua kẹo vào một cái hộp sắt có cái khóa bé tí. Rí ra rí rách, hí ha hí hửng như con chuột tha được mẩu pho mát khô, thỉnh thoảng nàng lại dở ra, đếm đi đếm lại mắt mơ màng đầy toan tính.
Tiền ấy nàng dùng để mua quà giáng sinh cho bố, mẹ, anh, các bạn nàng đấy, chứ không đùa đâu. Quan trọng lắm, phải tính cho ra tấm ra món mới được.
Mình biết nàng đi qua những chiếc sơ-mi nam tuyệt đẹp, vuốt sờ sờ rồi tiếc rẻ bấm bụng bỏ đi.
Nàng không có đủ khả năng về tài chính để mua áo sơ-mi cho bố, vì mình thấy nàng cứ đăm đắm đếm số tiền trong két sắt rất nhiều lần.
Cuối cùng nàng quyết định đi mua một cái áo phông trắng tinh về để làm quà tặng bố, hình như nàng thấy cái áo trắng tinh là không đủ chuyển tải được tình yêu của nàng với bố hay sao ý?
Thế nên nàng mua thêm một cuộn chỉ mầu đỏ thẫm về, và nàng quyết định sẽ tự thêu " Con yêu bố" lên chiếc áo phông trắng.
Nàng hí húi viết chữ C to chừng một gang tay, và bắt đầu ngồi cặm cụi thêu, với trình nữ công gia chánh thêu thùa may vá của nàng, nàng thêu mãi mới xong chữ C, lúc thêu xong thì nàng ớ ra vì chữ C quá to, mà phần trước bụng của cái áo phông lại không đủ cho 7 chữ còn lại. 
Mà mình thì đồ rằng nếu nàng có thè lẽ lưỡi ra ngồi thêu đủ 8 chữ Con Yêu Bố với kích cỡ khủng như thế thì món quà cũng không thể kịp trao tặng vào đêm noel.
Nàng lủi thủi quyết định đem tặng bố chiếc áo trắng có thêu dang dở chữ C, với lời phân bua là con không thể thêu tiếp vì nó quá nhiều mũi, mà chữ Bố có thể phải nằm ra tận sau lưng.

2016/10/03

Son rỗi tập 1.

Những ngày vợ chồng son rỗi thực sự kéo dài bao lâu trong đời sống lứa đôi?
Những phút giây son rỗi luôn nhấn chìm người ta đi chẳng kịp để cho người ta biết người ta đã từng son rỗi...
...Sau hơn 25 năm chung sống, 23 năm sống đời chồng vợ bận rộn, bìu ríu, con cái, công việc,... đi qua nhiều những khúc quanh tưởng chừng như chia lìa mãi mãi... hôm nay tôi trở về lại đúng điểm xuất phát ban đầu - Những ngày vợ chồng son rỗi.
Căn bếp lạnh vì chẳng buồn nấu món nọ món kia.
Căn phòng của những đứa trẻ đã được chính những đứa trẻ sắp xếp, thu dọn lại cho gọn ghẽ. Có nhiều thứ đồ đạc đã được mang đi khỏi căn phòng, khiến cho nó trống vắng và hình như cả lạnh?
Chiếc đàn kia không vang lên bản nhạc những lúc đêm về muộn.
Cây đèn trên bàn không tỏa sáng.
Chiếc chăn được gấp lại quá mức gọn gàng.
Chiếc gương không có cô gái ngồi chải tóc.
Mẹ không nghĩ là mẹ nhớ con đến thế♥
Mẹ chẳng biết phải làm gì với chính mẹ?