Stránky

2010/11/30

Món ăn màu hổ phách !

    Tối hôm qua mình bị lên cơn rửng mỡ cao độ, có nghĩa là ăn cơm tối no say rồi, không còn có ai yêu cầu về ăn uống nữa , bát đĩa đã được cất rửa tinh tươm, trẻ con đã về phòng nghỉ ngơi, nghe nhạc, rồi ngủ. Ngày mùa đông ngắn ngủi nó khổ thế đấy ! 8 giờ sáng, mặt trời mới ưỡn ẹo nhô ra yếu ớt, 4 giờ chiều đã lại cun cút lủi đi, nên buổi tối cứ gọi là dài dằng dặc ! Mình thì trẻ không còn, già chưa tới, nên hai thân phụ mẫu cứ lượn đi lượn lại chả biết làm gì với nhau .Chả lẽ lại lôi cuộn len mớt rứt ra rồi nối lại cho có việc .Thế nên thỉnh thoảng trong một buổi tối mùa đông dầm dề nào đấy lại bất chợt nổi cơn hâm lên cho chồng con choáng váng bất ngờ một tí
   Len lỏi lôi ra gói bột nếp. Nhoáng nhoàng nhoàng nhào quật cho dẻo quánh lên . Đun một nồi nước đường mật mía vàng óng . Nhẩn nha thả vào mấy lát gừng tươi . Liu riu trên bếp cho hương thơm tỏa ra nồng ấm. Tuần trước làm bánh rán, hứng chí mắt to hơn mồm, nạo cả quả dừa tươi xào với cả gói đậu xanh đồ chín làm nhân, nên thừa một đống . Tiếc của quá mới viên lại ,cất vào hộp kín , bỏ trong ngăn đá bảo quản . Thành ra tối hôm qua nổi cơn hứng lại thấy hợp lí vô cùng .
  " Thân em thì trắng, phận em tròn ..."  Mình ngồi vân vê được 24 em nõn nường ngà ngọc là vừa đủ một gói bột (400gr), rồi thả vào nồi nước đường , quyết cho " ba chìm ,bảy nổi, chín lênh đênh " mới thôi !
  Nồi bánh trôi nổi lên một mầu vàng sóng sánh như hổ phách, thơm ngào ngạt hương nếp quyện với mùi béo ngậy của dừa với đậu xanh và mật mía. Giai lượn vòng quanh như đèn cù, thắc thỏm khen đẹp, khen thơm . Chả bù cho lúc mình mới nhào bột cứ nhìn đăm đắm như muốn trách :" sao em không ngồi yên cho sướng thân ? "
  Mình hỏi tinh quái :" anh có muốn ăn bây giờ không ? ", thấy giai gật gật sái cả cổ
   Một mùi thơm ấm cúng quen thuộc chỉ có trong những đêm mùa đông của Hà nội ngào ngạt THỞ về . Mình đã tìm thấy nó trong phút giây ấy ! Bất chợt nhưng rõ ràng hiện diện không một thoáng mơ hồ
   Bánh trôi nước là một món ăn của đêm đông dạt dào và tình tứ ! Ăn để  ngồi bên nhau hít hà nóng hổi ! Ăn mà SÓNG SÁNH vào nhau mãi chẳng thôi
  
                                                                                          Sấu chua-

  

2010/09/13

Lông gà lông vịt bán đê !

   Hồi bé , hôm nào mẹ thịt gà thịt vịt , mẹ cũng để dành bộ lông vào cái rổ cho mình. Luật bất thành văn, mình tự hiểu bộ lông ấy là mẹ cho mình Gậm đùi , gậm cánh cũng khoái, nhưng lòng dạ mình khoái nhất là nghĩ đến bộ lông Ăn gì thì ăn, gậm gì thì gậm, mình vẫn cứ tơ tưởng đến bộ lôngĐợi cho bộ lông ráo nước. Tai mình bắt đầu dỏng lên mỏng dính.Chỉ cần nghe tiếng rao " L...ô...ng..." là đầu mình thò phắt qua cánh cổng.  Chả hiểu hai cái gánh tòng teng, lộn xộn ,bát nháo đủ thứ của mấy người ấy có những gì ? nhưng mình hay tò mò nhìn vào chỉ thấy mấy cái khi thì ống bơ sữa bò...khi thì vài tập giấy báo...lúc lại mấy nắm nilon nhàu nhĩ xột xoạt...nhưng mà mình khoái lúc mấy người ấy nhân nha dìm giá mớ lông gà của mình cho được giá, rồi từ tốn mở cái ruột tượng quấn quanh bụng, hoặc khẽ khàng cởi cái kim băng cài chặt vào miếng túi áo be bé, moi ra mấy hào lẻ nát bươm trả cho mình lắmLúc ấy mình nào đâu biết mặc cả là gì ? chỉ hay bắt chước bà trẻ trông em mình những lúc đi chợ thôi, thay vì trả rẻ đi lúc mua, thì đòi tăng giá lên lúc bán mà thôi. Bà đồng nát bao giờ cũng có ánh mắt khinh khỉnh khi nhìn vào rổ lông gà lông vịt của mình, bĩu dài cái môi, chê ỏng chê eo...nào là dúm lông bé tẹo...nào là con vịt đến còi... lòng mình thì nóng như lửa đốt Rõ ràng con gà mẹ thịt hôm qua to thế...mà hôm nay bà ấy cứ khăng khăng bảo bé ...nghĩ bực mà cứ nghèn nghẹn ở họng chả biết đường mà cãiTrong đầu cứ luẩn quẩn nghĩ con gà béo như con lợn...nhất định phải nhiều lông. Bà ấy quát the thé " Một hào " Rẻ như bèo ! mình khe khẽ rón rén bảo "Hai hào cháu mới bán" .Bà ấy lườm đứt mũi mình, mắng chao chát " Con cái nhà ai, bé mà khôn như ranh !" Ơ ! Rồi thoăn thoắt moi tiền trả mình như chạy mưa ! Cầm mấy hào mà sướng như điên, thịt gà thì ăn rồi, bán  lông lại được tiền cứ ước sao con gà không có hai bộ lông ?
  Mấy hôm sau tha thẩn chơi bi với bạn ngoài đầu ngõ, con bạn hí hửng bán hai bộ lông gà được trả tận bảy hào ! mình cứ tiếc ngơ tiếc ngẩn mà chả dám kể với ai. Lần sau bán lông phải cẩn thận vậy
 Lâu lâu mới có bộ lông mà bán chứ không phải thường xuyên ! Lần nọ... chỉ đợi tiếng rao cất lên  " Lông....bán ....đ " - mình xuất hiện với rổ lông ngay...lại diễn ra y như cũ... Mình dứt khoát bảo " Bốn hào !"  bà mua lông trợn mắt mắng cho xơi xơi, bắn hết cả nước bọt vào mặt mình, mình quờ tay lau rõ nhanh cho khỏi ngấm vào má Bà mua lông quày quả bỏ đi đầy giận dữ...mình tẽn tò, không bán được lông chả hiểu là vì sao ?
  Rồi thì mình cũng bán được mớ lông gà cho một chị trẻ hơn , hiền hơn, nhã nhặn hơn...nhưng mình cũng có kinh nghiệm bán Lông hơn !
  Bây giờ hàng năm , mình phải tự giác mang hóa đơn đi trả tiền công đổ rác cho căn hộ 4 người trong 12 tháng số tiền hơn 30eur. Mình lại ngậm ngùi nhớ đến mấy chị " Lông gà lông vịt " yêu quái ngày xưa của mình Giờ này các chị đang ở đâu ?!

                                                                                    Sấu chua -

2010/05/07

Mama !

   Có thể nói giai điệu, lời hát của khúc dân ca Ý này, tôi đã được mẹ dậy cho từ khi còn chưa biết đọc, chưa biết viết. Kí ức tuổi thơ êm đềm bên mẹ vẫn luôn còn theo tôi đến suốt cuộc đời này...Mẹ tôi không phải là ca sĩ, mẹ là bác sĩ, nhưng với tôi ngày ấy mẹ hát thật hay...những buổi tối mùa hè...hai mẹ con nằm bên nhau trên chiếc phản mát lịm...cánh tay mẹ lúc  nào cũng mát và êm...tôi nằm sát bên mẹ hít hà...mẹ hát say sưa các bài hát mà mẹ yêu thíc ... nghĩ lại tôi thấy mẹ mình hồi trẻ thật là đáng yêu Mẹ tập cho tôi từng câu, từng lời, tôi hát rất nhanh những bài mà cả hai mẹ con cùng thích, đến nỗi có những thời kì mà tôi say mê hát kinh khủng, rửa bát ...hát, lau nhà ...hát, đi tắm...hát, hứng nước...hát, tràn ngập hứng khởi e ấp như mình là ca sĩ vậy
  Bài hát này tôi thường hát rất say sưa, bao nhiêu tình yêu với mẹ tôi dồn cả vào đấy. Dù khi ấy còn là rất nhỏ, nhưng lời bát hát đã cho tôi những tưởng tượng xúc động tha thiết khi một đứa con phải xa mẹ, nhớ nhung mẹ thế nào... và hạnh phúc thế nào khi được trở về bên mẹ sau bao năm tháng biệt ly. Có lần đứng trên cầu thang làm sân khấu, tôi hát một mình và khóc thổn thức! Tôi nói thầm với mẹ là tôi yêu mẹ lắm! Chỉ tiếc là tại sao tôi lại không nói thẳng vào tai mẹ, để mẹ tôi được nghe rõ ràng là tôi yêu mẹ biết bao??? Thật tiếc! Vì tôi lúc ấy còn trẻ con quá
   Thật buồn là lời bài hát bỗng trở thành định mệnh của cuộc đời tôi. Tôi vội vã chấm dứt quãng thời gian êm đềm hạnh phúc bên mẹ khi mới 19 tuổi. Từ đó đến nay tôi luôn sống trong sự cách trở và nhung nhớ mẹ. Những khi muốn ôm cánh tay mẹ thì tôi cũng chỉ biết bất lực trước ngàn trùng xa cách!
 Xa cách chưa bao giờ là "qua rồi " với tôi, vì tôi chẳng biết dòng đời trôi nổi tha hương này còn cuốn tôi đi đến bao giờ???
   Những phút giây hội ngộ của tôi với mẹ bao giờ cũng ngắn ngủi và chóng vánh , đến nỗi nói ra ít người tin là nhiều khi tôi hoảng sợ lẩn tránh chính sự sum họp của tôi với mẹ, vì tôi biết rõ hơn ai hết phút chia tay lại bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi ào về với mẹ, rồi lại nhanh chóng bỏ mẹ đi, để lại bao nỗi nhớ nhung chênh vênh trống trải trong lòng mẹ! Những dịu dàng âu yếm ấu thơ lại giày vò những buổi chiều xa xứ của tôi. Khi nắng chiều sắp tắt, khi mùi cơm bốc lên...là khi tôi nhớ mẹ cồn cào...bao nhiêu năm rồi vẫn thế!
  Thật hạnh phúc cho những ai được sống một cuộc đời bên mẹ, có mẹ, gần mẹ !!! Còn tôi thì không ! Tôi chỉ biết nhớ mẹ đằng đẵng qua tháng năm! Muốn nhìn mẹ tôi phải online, tiếng của mẹ ẩn giấu những vui buồn qua  đôi loa của laptop, tôi nhiều khi không cảm nhận hết được. Có món gì ngon tôi không mời mẹ ăn được, chỉ hão huyền cho mẹ xem qua webcam. KHi mẹ đau mỏi, tôi không đấm bóp cho mẹ được, chỉ nói những lời yêu thương nghẹn ngào nhưng sáo rỗng vô nghĩa lí!
    Mẹ ơi ! con yêu mẹ, mong mẹ của con luôn trẻ đẹp mãi với thời gian...kí ức tuổi thơ bên mẹ ,nuôi con khôn lớn và trưởng thành.   Bài hát này là bài hát của hai mẹ con mình... hát với nhau từ ngày còn ở Đ.c...bao nhiêu năm rồi vẫn còn vang vọng trong tim con mẹ ạ. Những khi nghe nó, hát nó con lại thấy như được nằm trong vòng tay mẹ êm ái mát rượi
  Mẹ tôi đã gần 70 tuổi, nhưng hàng ngày mẹ vẫn đi khám và chữa bệnh cho nhân gian.Thời gian còn lại mẹ dành chăm sóc bố thay phần các con. Bây giờ mẹ làm bà nội, cùng các con sẻ chia những vất vả đời thường. Không một lời kêu ca, phiền muộn, đòi hỏi gì từ các con, các cháu . Rỗi rãi hơn thì mẹ lướt net, chơi game, khám phá blog _ mẹ là niềm tự hào của tôi !
  Mẹ tôi bé nhỏ, dịu dàng, đằm thắm trẻ trung...mẹ là điểm tựa êm đềm của cuộc đời tôi ! Cám ơn số phận đã cho tôi được làm con gái bé bỏng của mẹ

                                                             Sấu chua


2010/02/01

Ông ngoại .

Trời ban cho tôi một ân huệ lớn, tôi có hai ông ngoại. Người ông truyền cho tôi hình hài máu thịt thì đã mất từ khi mẹ tôi còn thơ dại , tôi chỉ gặp lại ông qua tấm di ảnh và làn khói mong manh. Vì thế khi tôi hít thở bầu khí quyển này thì tôi đã được tắm mình trong tình yêu bao la của ông ngoại T. Chẳng nhớ rõ từ khi nào chỉ biết rằng tôi lớn lên quấn quít bên ông, biết nũng nịu từ ông, biết vòi vĩnh cũng từ ông. Ngẫm lại một quãng đời dài, nếu có ai hỏi tôi đâu là thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất? Có lẽ tôi sẽ không ngần ngại trả lời , đó là thời gian ngắn ngủi nhưng vô cùng sâu đậm của tôi bên ông.
Ông chính là người mang lại cho tôi một kí ức tuổi thơ ngọt ngào và viên mãn. Bên ông lúc nào tôi cũng thấy êm ả, ông chả bao giờ mắng tôi, chả bao giờ giận tôi, tôi làm gì sai quấy ông cũng chỉ xoa đầu tôi , rồi ông lắc đầu đầy vẻ bao dung. Tôi chưa bao giờ có bất cứ một cảm giác sợ sệt nào với ông ,ông nói giọng miền Nam trầm ấm, từ tốn,  âm sắc hiền hòa, dễ chịu vô cùng. Tôi hay nhại ông mỗi khi ông nói câu "tùm lum tùm la"... một cách đầy thích thú, lúc đấy ông sẽ chửi yêu tôi "tổ cha bay", chỉ đợi thế là tôi sẽ lăn xả vào lòng ông mà hít hà nũng nịu.
  Thế giới tuổi thơ của tôi tràn đầy màu sắc lung linh vì có những món đồ chơi do tự tay ông đẽo gọt ...từ gỗ...từ sắt tây...từ lá cây...cái gì cũng xinh,cũng đáng yêu và đặc biệt sống động tràn đầy tình yêu của ông dành cho tôi, tôi cảm nhận rõ điều này hơn bất cứ ai trong nhà, vì chỉ cần phụng phịu miêu tả là "con thích cái này cơ... phải giống ...thế này ...phải giống thế kia cơ..." thì chỉ sau một giấc ngủ trưa  lập tức tôi sẽ có món đồ đó để cạnh gối ...những món đồ bao
giờ cũng quá sức tưởng tượng và mong chờ của tôi.
 Cả ngày hầu như tôi chỉ quanh quẩn bên ông, ít khi rời xa nửa bước, hôm nào ông phải đi có việc xa nhà đâu đó, tôi buồn nhớ ông lắm, tha thẩn hờ hững. Bà tôi có dụ mua kẹo gôm kẹo vừng, hai món tôi mê nhất thì tôi ăn xong cũng sẽ lại đòi bà cho về nhà với ông.
 Buổi trưa khó ngủ, bao giờ ông cũng xoa lưng êm êm nhè nhẹ cho tôi.Có những trưa không ngủ được tôi nằm nhìn ông ngủ, hơi thở ông nhè nhẹ, khuôn mặt ông hiền lành, tôi lại vuốt má ông thầm thì là tôi rất yêu ông!
  Ông không chỉ yêu tôi mà ông còn rất trìu mến với súc vật nuôi , cây cỏ trong nhà, ông chăm sóc chúng cẩn thận và chu đáo, có lẽ ông chính là người truyền cho tôi tình yêu với súc vật ,cỏ cây hoa lá thiên nhiên quanh mình.
  Kí ức cuối cùng còn đọng mãi trong tim tôi là hình ảnh ông đứng tiễn tôi bên lề đường ở thị xã Cao lãnh...ánh mắt đầy yêu thương âu yếm nhưng thất thần, bất lực...trước nỗi chia xa. Ông như bức tượng in sâu trong tâm khảm tôi chẳng bao giờ có thể xóa nhòa...Nhiều đêm về sau này khi tôi đã trưởng thành mà tôi vẫn còn như bồng bềnh trên chiếc ghe ông đẩy tôi qua các con lạch len ra sông Cái cho kịp chuyến xe lên Sài gòn vào một đêm trăng rất lạnh và mờ...
   Cảm ơn trời Phật, cảm ơn tất cả những đấng tối cao trong trời đất bao la này đã đưa ông tới với tôi, tôi thầm nghĩ có lẽ do thương mẹ tôi côi cút cha từ sớm nên tôi mới được hưởng bù tình yêu của ông dành cho tôi, để cuộc đời tôi , túi yêu thương của tôi thêm giàu có và đầy ắp tình người.
  Tết sắp về, một nén hương lòng tôi muốn gửi tới ông của tôi đang yên nghỉ ở nơi rất xa, đầy sông nước, và cũng để lí giải vì sao tôi sinh ra giữa lòng Hà nội nhưng lại thấy ấm lòng thổn thức mỗi khi nghe một giọng nói miền tây nam bộ cất lên !!!

                                                        Sấu chua.
  

2010/01/29

Tết miền viễn xứ !












  HÔm nay tôi nấu chè cúng rằm, tiễn một tuần trăng cuối cùng của năm Kỷ sửu, tuần sau là ông Công ông Táo về trời. Tết đang dập dìu tới rất gần, nhưng tôi ở đây thì xa lắm !

   Đón mùa xuân ở đây khác hẳn với không khí đón xuân ở quê nhà. Bình dị và lặng lẽ, cô đơn và lạc lõng trong cái lạnh đỉnh điểm của mùa đông châu Âu. Xuân chỉ đến thấm đậm trong lòng người viễn xứ, bồi hồi trong hoài niệm về một cái Tết đã xa xăm.  Không lặp lại đều đặn, năm thì vào tháng một, năm thì vào tháng hai, Tết lại về trên quê hương, Tết theo chân những người xa xứ lang thang khắp những nẻo đường kiếm sống sinh nhai. Tết âm thầm len lỏi trong những phong tục tập quán nơi xứ người , để mỗi khi có một người bạn mắt nâu ân cần bắt tay chúc tết lại thấy lòng mình rưng rưng cảm động.
  Người Việt đón Tết Nguyên đán tại Séc trong không khí thầm lặng, không có ngày nghỉ riêng qui định theo hiến pháp chung. Tết lan lỏa trong lòng những người con đất Việt, Tết lưu truyền từ những ông bố bà mẹ yêu con, mong muốn con mình luôn tri ân tưởng nhớ tới cội nguồn một cách hồn nhiên và thành tâm nhất.
 Tết ở Séc không cầu kì xa hoa sắm sửa những cành đào chậu quất vài nghìn eur, tết cũng không có mai đào rực rỡ khoe sắc hương .
 Nhà tôi đón Tết cũng giản dị như biết bao những gia đình người Việt khác sinh sống ở đây. Thường thì trước tết khoảng từ 13 -15 ngày  vợ chồng tôi lại ra vườn chọn một cành mận ưng ý, những lúc đi chặt mận như thế tôi thường nói đùa là đang đi chợ hoa hàng Lược cho vơi nỗi nhớ nhà. Cành mận được cắm trong nhà thì một không khí mùa xuân sẽ hiện về với gia đình bạn bởi ngoài kia tuyết đang phủ trắng mọi con đường. Khoảng qua 23 tháng chạp cúng ông Công ông táo xong, những nụ mận sẽ tròn trịa ,ửng mầu trắng nõn, lá xanh được lò sưởi ấm trong nhà đẩy lên một mầu tươi mới... tết sẽ đến thật gần...tất nhiên bạn cần phải có một sức tưởng tượng phong phú và những hồi ức về tết xưa phải được bạn truyền đạt lại với các con bằng một trái tim mẫn cảm và say mê nhất
  Nếu tết vào ngày thứ bảy hoặc chủ nhật sẽ thư thái hơn vì các con được nghỉ. Nhưng thường thì Tết vào ngày nào cũng tương tự nhau vì chúng tôi không có ngày nghỉ cuối tuần, vì thế mọi công việc ở nhà hay cửa hàng đều phải sắp đặt trước cho hài hòa và khoa học để sao cho cửa hàng không bị đóng cửa gián đoạn.
 Nhà tôi năm nào cũng gói bánh chưng vào chiều 29 tết,  Công việc này là do chồng tôi đảm nhiệm, tôi không biết gói chỉ ngâm gạo,đãi đậu, rửa lá ,làm mềm lạt, ướp thịt giúp, mọi nguyên liệu đều được chuyển từ Việt nam sang nên tươi rói một mầu quê mẹ. Cả  năm làm lụng có lẽ tôi yêu nhất những khoảnh khắc này... cả nhà bên nhau líu ríu... chồng tôi hướng dẫn các con gói bánh...những chiếc bánh vuông vắn chắc nịch nằm cạnh những chiếc bánh vụng dại  xanh mướt xen lẫn lạt trắng... nhìn thật là ấm lòng.!
 Bánh gói xong xuôi xếp vào nồi luộc suốt đêm tới trưa 30 Tết thì vớt ra. Sáng 30 tết mùi gạo nếp, mùi lá dong, mùi canh măng lan tỏa khắp căn nhà  đánh thức các con tôi từ trong chăn ấm...ấy là mùi vị tết xa xứ  của các con tôi ở chốn này. Tranh thủ nồi bánh chín nốt những giờ cuối trước khi vớt tôi lặng lẽ chuẩn bị bữa cơm tất niên, vừa cắt tỉa hoa củ tôi vừa  liếc và nghe chương trình táo quân qua VT4 , lòng chẳng nguôi nỗi nhớ về mẹ cha.Người ở một nơi nhưng tâm trí phiêu dạt tận chốn nào?!
 Khi các con từ trường trở về là khi tôi đã chuẩn bị xong một nồi nước hạt mùi, vỏ bưởi khô ,củ sả cho các con tắm gội tất niên, con gái tôi đặc biệt khoái tiết mục này.

 Ba mẹ con tôi bầy biện mâm cơm tất niên, lúc này tôi thay tranh mới trên tường nhà ,mỗi bức tranh lại tương ứng với một con giáp mới. Cành mận toàn nụ sau hai ngày toàn đun với nấu, lúc này sẽ nở những bông hàm tiếu đầu tiên trắng muốt nõn nà  e lệ  đón chờ mùa xuân sang. Tôi treo những phong giấy đỏ đựng tiền mừng tuổi cho các con...cảm nhận mùa xuân đã thật gần
Chồng tôi từ cửa hàng trở về nhà muộn nhất, tắm tất niên rồi sửa sang mâm cỗ lần chót, tôi là người dọn dẹp tắm tất niên cuối cùng. Tất cả các chuông trong nhà đều được đặt đồng loạt vào lúc 18 g châu Âu tương ứng với phút giao thừa 24g đêm ở Việt nam. Vợ chồng tôi cùng các con khấn lạy trời đất, tổ tiên , ông bà ... những người luôn dõi theo và phù hộ cho gia đình chúng tôi được bình an no đủ yêu thương, rồi cùng nhau rót rượu mừng xuân. Chuông đổ râm ran là khi trời đất mùa xuân cựa mình chuyển đổi, nhưng tôi biết ngoài trời kia vẫn băng tuyết trắng phủ...chỉ có mùa xuân đến trong lòng chúng tôi thôi , mùa xuân thầm lặng của những người con viễn xứ!!!
 Chúng tôi cùng nhau gọi điện về Việt nam chúc tết bố mẹ, anh chị em và những người ruột thịt yêu mến. Chúng tôi cũng nhận được rất nhiều những lời chúc tết của bạn bè , khách hàng từ nhiều nơi gửi tới qua điện thoại... Mùa xuân ở đây mang một sắc mầu rất Điện thoại@
đó là cảm nhận của riêng tôi,  những chiếc điện thoại nghẽn mạch vì tràn ngập những lời yêu thương.

Lúc này cành mận của tôi không hẹn mà nở hoa tưng bừng ,có lẽ vì được tắm mình trong không khí yêu thương...tôi âu yếm gọi nó là Bạch Đào thay thế cho sắc hồng tươi tắn của hoa đào Nhật tân đã đi vào dĩ vãng . Chúng tôi cùng nhau ăn cơm  trò chuyện uống rượu qua skype với mẹ cha ở Việt nam. Tết của chúng tôi ngắn ngủi nhưng tràn ngập yêu thương, ấm áp không khí gia đình. Tết trọn vẹn trong tâm trí không lạnh nhạt thờ ơ...và tôi tin Tết sẽ còn mãi trong trí nhớ của các con tôi. Sớm mai thôi mồng một Tết chúng tôi đã trở về với cuộc sống đời thường, làm lụng vất vả, nhưng chẳng ai ngăn cản một mùa xuân mới với bao hi vọng mới lại về với những gia đình bé nhỏ của chúng tôi ở nơi cách xa quê mẹ nửa vòng trái đất này.

Tự nhiên moi ra được một bài viết cũ rích từ hồi mới chơi blog :-))). Đọc tự nhiên xốn xang quá !
                                           Một ngày gíap tết Canh dần
sấu chua       
  .