Stránky

2016/09/27

Tháng chín bỏ ta đi.

Cả chục ngày nay, mình cứ như bị " viêm mồm".
Không phải viêm đau lở loét gì mà là viêm kiểu mồm lúc nào cũng thèm ăn một món gì đó mới đau chứ. Mẹ mình mà có ở đây thể nào cũng bảo là " không để cho mồm mọc da non" :-D
Bình thường mình tương đối lười ăn. Sáng dậy mình chỉ uống trà, tập thể dục, dọn dẹp, nấu nướng.
Mình chỉ ăn bữa trưa và bữa tối vào tầm 6 -7 giờ tối.
Các bữa phụ ai ăn gì mình cũng mặc, chả bao giờ thèm, bánh trái quà cáp, mình cũng chỉ bày ra chứ chả mấy khi sờ tới, thứ quà mình thường dùng tới lưng chừng buổi chiều thường chỉ là một ly cà phê tự xay, tự pha, nhỏ, nóng bỏng, đặc vừa phải, không đường.
Thế mà trong vòng chục ngày trở lại đây thì là: Bánh trôi nước, bánh bò, xôi pate, cốm xào, táo nướng hạnh nhân,...chưa kể mình cứ ăn liên tục, ăn mà không thấy ngon, không thấy thỏa mãn vị giác, lại tiếp tục thèm sang món khác, lại làm, lại thất vọng, ăn xong lại thấy buồn hơn... có chết tôi không hả giời?

2016/09/25

Làm khách khó gì.

9 giờ tối, trời đã tối đen như mực.
Trời tối như mực được một chốc thì thấy chuông nhà réo inh ỏi, réo man rợ, réo lạ lùng.
Mình thường gọi kiểu bấm chuông này là kiểu chuông vô hậu.
Những hồi chuông có hậu là hồi chuông chừng mực, nghe là thấy vui vì nhà sắp có khách. Tiếng chuông của sự háo hức đợi chờ mong mỏi.
Bấm chuông mà để người nghe bấn loạn, bực bội, hoảng sợ không hiểu có chuyện gì đang xảy ra? Cháy? Nổ?  Tai nạn? Việc không lành? Là cái kiểu bấm chuông vô hậu.

Một chốn đi về giờ sắp vắng tanh.

Hôm qua chở con gái đi mua nốt những đồ dùng cá nhân còn thiếu để tuần tới mang nàng cùng tư trang của nàng lên kí túc xá.
Bốn năm trước cũng đi cùng con trai như thế.
Giờ đi cùng cô út thấy lòng bâng khuâng vui vui xen cả một thoáng hơi hơi buồn.
Mua cho nàng gối mới, chăn đệm mới, máy tính mới, dao thìa cốc bát... những chiếc nồi từ to đến nhỏ, xinh xinh, chảo mới, phích mới, bàn là, ấm đun nước, máy sấy tóc, xô chậu, chai lọ, mắm muối...đi ở riêng nên cái gì cũng cần. Nàng lại thích nấu ăn, nhìn những cái nồi mới tinh, nặng chịch, mới coong, con thích, mẹ cũng thích, cái gì cũng gạ nàng mua. Nhưng nàng đầy lí trí, nàng bảo cái gì cần mới mua. Nàng bảo con thích tự nấu ăn như khi còn ở nhà với mẹ, vì thế con sẽ tự biết con cần những gì, và mẹ đừng quá lo lắng về con.
Mình chẳng lo lắng gì cả, chỉ muốn mang đến những gì tốt nhất trong khả năng của mình cho nàng thôi.

2016/09/21

Tại sao rau bí lại có lông?

Nắng lên người nông dân rạo rực ra vườn thu hoạch nông thổ sản quanh quanh nhà.
Bắt chước Ha Dồ người nông dân cũng vừa hát vừa hái dâu, thế mà tuyệt nhiên chả thấy cụ nào dắt chó đi ị dừng lại khen lấy một nhời.
Báo hại đàn ruồi mấy con bay lạc cả vào mồm, ho ho đến lạc cả giọng. Hóa ra mất giọng không phải vì hay hát mà vì ruồi.
Tức mình người nông dân bỏ đi hái cà chua, hái bí, hái bầu, hái đậu, hái táo.

2016/09/20

Đừng buồn chỉ bởi mùa thu.

Chỉ chừng tuần lễ nữa là con gái còn ở nhà với bố mẹ.
Thằng anh nó đi học xa nhà cũng cả ba năm nay rồi, mà mình vẫn nhớ. 
Và mình biết rõ khi con gái đi học xa nhà nốt mình sẽ thế nào?
Lại nhớ hồi bé, ông bà ngoại mình sống trong Đồng Tháp, mùa hè mẹ đưa mình vào thăm ông bà. Gần đến ngày mẹ con mình phải quay trở lại Hà Nội, bà ngoại thường lặng lẽ mang hết tất cả đống nồi niêu xoong chảo la liệt ra cọ. Có những cái bà cọ cả mấy lần. Ông ngoại phải la lên, thôi bà đừng có cọ nữa, xoong chảo sạch lắm rồi.
Bà ngoại không khóc, không than, nhưng nhìn cái dáng bà cam chịu lặng lẽ cọ xoong nồi để xua đi những dồn nén, những khổ đau khi phải xa cách người thân bên bờ kênh năm xưa xa lắc thì in đậm mãi vào trái tim bé bỏng dại khờ của mình.

2016/09/19

Hội chứng sợ yêu.

Nhân gian có người cuồng vì yêu, lại có kẻ sợ yêu.
Sợ yêu. Rồi sợ cả con mình yêu.
Sợ nhiều thứ lắm. Sợ nó khổ. Sợ nó phân tâm yêu đương mà mất trắng sự nghiệp. Sợ đứa nào nó lừa tình mà thành ngơ ngẩn. Sợ chửa sợ đẻ ngoài mong muốn... sợ... sợ... sợ. 
Tình yêu giống hệt như một con ngáo ộp.
Mình có nhiều bạn bè cùng lứa, đàn ông có, đàn bà có. Họ đều có con trai con gái giống mình. Họ sợ con cái họ yêu đương lắm. Sợ đến mức vô lí. Sợ đến mức tê dại. Sợ đến mức ngớ ngẩn, Sợ đến mức buồn cười.
Sợ nên né tránh đối diện với các vấn đề yêu đương của con cái. 
Sợ nên cấm cho chắc.
Sợ nên chả hiểu a, bờ cờ gì sất.
Sợ nên tự lừa dối bản thân là con mình nó còn bé, đã biết yêu đương gì đâu.
Sợ nên quên mợ cả đi là mình đã từng từng rung động, từng run rẩy, từng yêu như cả triệu triệu người.

2016/09/12

HaSapa.

Mấy năm gần đây, HaSapa là liều "thuốc trẻ" của đời mình, là những viên vitamin Dê mình sử dụng đều đặn mỗi ngày.
Nhớ hồi mới khai quật được blog của HaSapa, nhiều tối mùa đông rét mướt ủ ê mình cứ ngồi cười như ma làm trước con mắt ngạc nhiên của con, của chồng.
Mình không có nhiều bạn blog bước ra ngoài đời thật, phần vì công việc mình bận rộn, tính mình lại e ngại với người lạ.
Những câu chuyện nhỏ của Hà Dồ luôn lôi cuốn mình. Những câu chuyện mạch lạc hài hước dí dỏm được kể với thứ ngôn ngữ sống động ngồn ngộn, câu chữ như bò, như chạy, như nhảy, như múa,  như hát, như cười, chứa chan một thông điệp sống hồn nhiên yêu đời, yêu người♥

2016/09/05

Những nỗi buồn không có lí :-D

Tháng 9 - tháng của những nỗi buồn vô lí!
Tháng của những bông hồng nở muộn! Những bông hồng nhỏ hơn thường lệ, thắm hơn thường lệ, và hơn tất cả chúng thơm tho một làn hương kì bí.

2016/09/03

Mùa hè bỏ ta đi.

Mùa hè đang lững thững bỏ ta đi!
Vòm lá đã nhuốm những gam màu tàn tạ.
Quả cũng đã chín, rụng xuống tơi bời.
Hoa cúc đã xòe ra tim tím.
Oải hương trĩu nặng xà xuống lối đi như một lời than thở nuối tiếc hơi ấm của mặt trời.
... Và ta ... lòng ta hoang dại ngồi gỡ những mong chờ.