Stránky

2019/11/29

Những hân hoan khờ khạo.

Nhớ gần đây có một hôm cả nhà đang chở nhau bon bon trên đường, thì mình phập một cái bảo dừng xe.
Dĩ nhiên là không dừng kịp vì phanh xe ô tô sao nhanh bằng phang mồm.
Một bụi hồng dại bên đường, quả chín đỏ rói mê mẩn là lí do khiến mình muốn ông con nhảy xuống hái cho mẹ.
Con em đang lơ mơ ngủ trên xe nghe thế vùng dậy tủm tỉm bảo mẹ đã tìm ra cô công chúa nào sẵn sàng hôn anh chưa mà sai anh con chui vào bụi hồng đầy gai thế?
Con với chả cái, đẻ cho lắm vào, bênh nhau nên toàn hỏi xoáy mẹ, nói năng hiền lành như thóc với khoai thế đấy.
                                            .....
Buổi trưa thỉnh thoảng cơn lười nổi lên, chả nấu nướng gì, rủ ông đi ra ngoài ăn. 
Ăn xong rủ anh đi hái quả hồng với em không?
Rủ cái kiểu muốn chối cũng khó.

Cả một rặng hồng quả chín đỏ chạy dài cả cây số, cách nhà không xa, mỗi tội không có chỗ dừng xe.
Muốn hái chỉ còn cách tay lăm lăm cái kéo, cắp theo cái làn cói to hơn người, đi bộ cà lơ thất thểu dọc theo đường ô tô chạy.
Dĩ nhiên đường làng vắng teo, mấy chục phút mới có một cái ô tô chạy qua.
Mình bảo anh thả em ở đây, em lang thang hái một mình, xong lúc nào em đi bộ về lúc ấy.
Ông hỏi em thích một mình à?
Mình bảo em thích hai mình nhưng làm gì có chỗ đỗ xe.
Mình nhảy tót xuống thì thụt cắt cắt bấm bấm, ông vòng xe qua lại lần thứ ba mới đón được mụ hấp lên xe hể hả như trúng được làn vàng thoi.

Có rất nhiều bạn đọc blog của mình, thường hỏi mình có phải là nhà văn không? và nói rất yêu cuộc sống của mình, một cuộc sống êm đềm, không có đắng cay. 
Hôm nay nhân dịp hái được một rổ gai về để trang trí nhà cửa đón giáng sinh, nên mình nhân tiện trả lời luôn là mình chưa từng và không phải là nhà văn.
Cuộc sống của mình bao gồm rất nhiều đắng cay và ngọt ngào.
 Là một phụ nữ không còn trẻ, không hề đẹp, không có bất cứ bằng cấp gì, hơi béo lại còn(quá) thấp, buồn vui thất thường, ăn uống loạn xạ, thích viết về những điều bình thường đơn giản trong 24 giờ đồng hồ trôi qua mỗi ngày.

Hôm nay dù bị mấy cành gai bật tưng vào má đau điếng nhưng tất cả lũ gai cùng quả hồng chín đỏ đã trở thành những đóa hoa trên bậu cửa, ngoài hiên nhà đón chào mùa đông.

Khi tất cả cây cối ngủ đông trơ trụi lá, bầu trời lạnh xám, thì những quả hồng hoang dại đỏ tươi nằm lẫn trong khóm lá thông xanh mướt thơm lừng nhựa thông bỗng trở thành những chấm đỏ vui tươi ấm áp nồng nàn. 
Đó là lí do để gai góc cũng có thể trở thành niềm vui.
                                              Sấu chua.

                                           Sấu chua.

2019/11/27

Mùa đông với người đàn ông thiếu dũng kảm

Mấy hôm, ngày nào cũng định ra vườn quét dọn nốt đống lá, thu xếp lại vườn tược để bước vào mùa đông cho thảnh thơi, mà ngày nào cũng bận quắn đít.
Lá mận khi nào cũng rụng cuối cùng.
Lá nho những chiếc to đùng vàng thẫm leo chạy suốt cả mùa hè cũng đã đáp nốt những chiếc sau cuối.
Ông kia bảo anh cũng quét gần hết cho em rồi, mình nghe cứ thấy sai sai. Mình không nhờ.
Ông là dũng sĩ diệt gốm của mình. Mùa đông năm nào ông cũng làm vỡ của mình một cơ số lọ hoa, đèn, bát, chai lọ. 
Nên mình không nhờ dọn đồ chơi ngoài vườn của mình.
                                                              ......
Sáng nay nai nịt ấm áp, gọn gàng, đưa một liều expresso nóng bỏng, thơm lựng vào người thế là tót ra vườn.
Mặc đủ, lại làm lụng luôn tay chân nên không có cảm giác lạnh gì cả.
Không khí mùa đông bắt đầu trong veo tinh khiết.
Mưa đôi lúc nặng hạt rì rào rơi trên mái nhà nghe bình yên và dễ chịu.
Lũ chim không đi tránh rét, ở lại trong thành phố chao lượn bằng những đôi cánh chậm rãi, từ tốn như thể những mái nhà, những mảnh vườn là thế giới riêng của chúng vậy.
Mình mải làm, không nhìn chúng, nhưng chúng lại cứ loanh quanh ghé sát vào người mình nghiêng ngó bằng những đôi mắt hiền như trẻ thơ.

Cất dọn đồ gỗ, mây tre vào nơi khô ráo, sắp đặt lại chỗ ngồi ăn cho gần lò sưởi và lò củi, để những hôm có hứng thú thì mặc ấm ra vườn ăn bên bếp củi thơm thơm mùi khói.

Sau rất nhiều mùa đông, mình mới có thể cảm nhận rõ vẻ đẹp của rét mướt, vẻ đẹp của cây cối khẳng khiu trơ trụi, vẻ đẹp của nền trời màu xám cô tịnh, vẻ đẹp của khu vườn trong giấc ngủ vùi mê muội giá băng.

Trong lòng đang hân hoan, cuối cùng thì mùa đông năm nay ngài cũng đã không có cơ hội để làm vỡ bất cứ vật nào bằng gốm của mình thì tái bầm mặt vì phát hiện ra một chiếc đèn gốm đã bị vỡ bay cái quai.
Một chiếc đèn dầu bằng gốm mình vô cùng yêu quí, nó được nung bằng thứ lửa tinh quái và mê hoặc, gõ một cái thìa lên thành gốm, tiếng kêu của nó vang đi một chiều thánh thót như chuông, một chiều vọng lại trầm ấm như gang đúc pha đồng mặc dù nó chỉ là một nắm đất được nung trong một ngọn lửa tinh hoa. Mình yêu chiếc đèn này lắm.
Thế mà cuối cùng ông cũng đã bằng một cách nào đó trong lúc quét lá nho đã làm vỡ chiếc đèn.

Tội của ông là làm vỡ đồ của vợ xong không bao giờ nói, và cứ im ỉm như không. Điên lắm.

Hỏi anh làm vỡ lúc nào? ở đâu thì bảo anh không nhớ, không biết, rồi chuồn như chuột.
 Chỉ muốn đá, cấu, cắn, cho bõ tức.

Mình lục tung cả thùng rác, bới được đúng hai mẩu gốm, trong khi đó thì cái quai vỡ tận những ba mảnh.

Chiếc đèn gốm đẹp như mộng đành trở nên tàn phế, vô giá trị. 

Đàn ông dù tốt mà không zũng kảm, làm vỡ đồ của vợ cứ im như thóc thật là đáng ghét.

 Ngày mai sẽ xách làn đi cắt quả hồng về trang trí bàn ăn mùa đông ngoài vườn,  trang trí cửa nhà đón giáng sinh, nghĩ tới một mùa đông sum họp để lòng dịu lại tha thứ cho người chuyên phá hại và gieo rắc bực tức cho mình mỗi khi dọn vườn mùa đông.

                                                  Sấu chua.

2019/11/21

Chiện một người thợ mộc.

" Thợ mộc cầu xi
    Chuyên làm chuồng xí ít khi làm nhà"
Chả biết cái câu này có nguồn gốc từ đâu? từ bao giờ?
Cũng không biết có phải là để phân loại thợ mộc ra từng đẳng cấp không?

                                 .....
Cả tuần ông ngồi trước máy tính, mặt mũi đăm chiêu nghĩ ngợi ra chiều rất hung.
Một chiều ông hăm hở lôi mình vào youtube bảo em xem này, xem này!
Mình thấy một lô xích xông các loại cưa máy.
Không để cho mình kịp nghĩ ngợi, ông chốt hạ luôn một cái cưa máy cao to lừng lững như cái...chả nhẽ nói như cái máy chém thì lại bảo ngoa. Nhưng thật!
Mình nhìn cái cưa ông chốt tự nhiên tim cứ đập rộn hết cả lên.
Sống với ông mấy chục năm mình chả lạ gì cái tính lơ lơ đễnh đễnh của ông. Hết anh Tưởng cái này lại Tưởng cái kia.
Cái cưa của ông tốc độ nghe đâu như vài ngàn vòng quay/s hay thế nào ý? chóng mặt lắm nghe cứ ù cả đầu.
Thế mà ông lại bảo ông mua về kéo cưa lừa xẻ à quên cưa xoẹt xoẹt cái là xong cả  tấm gỗ to như cái phản.
Mình cảm thấy rất mất tinh thần. Mình thật.
Não mình tự động bật lên chế độ cảnh giác. Một vài hình ảnh những ông thợ cưa bị mất ba ngón tay hiện lên rõ mồn một trong đầu.
 Mình nhìn ông đầy khẩn khoản rồi hỏi: anh định mua cái cưa này thật à?
-Thật!
Mình bảo anh phải nghĩ kĩ, đừng vì cái cưa của anh mà em ăn không ngon ngủ không yên.
Anh phải mua găng tay bảo hộ lao động.
Anh phải...
Anh phải...
Anh phải...
 Ông biến đi mất hút trong những tiếng Anhphai. Anhphai

Nếu mình nhớ không lầm là từ hồi trẻ, cứ mỗi lần mình nhờ ông đóng cho cái gì bằng gỗ, thì y rằng hai người giận nhao.
Cái bàn ông đóng kiểu gì cũng đu đưa, cái ghê rung rinh, cái kệ lệch lệch. 
Mình hay lấy cái ghế tràng kỉ ông nội bọn trẻ con đóng cho bà nội bọn trẻ con ra làm khuôn mẫu để ông phấn đấu.
Nhưng sau rất nhiều năm ông phấn đấu, mình vẫn chưa được toại nguyện cho lắm.
Sau này mình thường tự tặc lưỡi an ủi, trời chả cho ai tất cả cái gì bao giờ, thôi thì không có tràng kỉ gỗ handemade thì mình có cái khác. Mà cái khác là cái gì thì không phải lúc nào cũng nói.

                                         .....
Sau một buổi chiều ông biến đi trong nỗi hoang mang của mình, thì ông hiện ra với một cái cưa máy.
Ông bảo nhìn mặt em thảm quá nên anh thương tình, anh chỉ mua cái cưa máy bằng cái máy khâu thế này thôi.
Thể nào em cũng thích.
Vớ vẩn khéo em thích cưa hơn anh.
                                           ....
Ông hí húi lắp cưa, sau đó ông mang tất cả các thứ bằng gỗ trong nhà có thể cắt được ra để test cưa mới.
Những mẩu gỗ xinh xinh thơm phức ùn ùn dâng lên trong nhà.
Thỉnh thoảng không cầm được nỗi hân hoan, ông lại cầm một mẩu gỗ ra gí vào mặt vợ: ngon không? ngon không?
Ông hùng hồn tuyên bố, giờ ông có thể cắt cả thế giới gỗ thành bàn ghế giường tủ cho vợ.
Mình nghe cũng thấy run phết.

Cuộc đời kể cũng oái oăm, người ta mơ chồng nọ chồng kia, mình đây có ông thợ mộc cầu xi trong nhà mà cười tủm tỉm mấy ngày mới đỡ.
P/s: cái khung gỗ treo nhung nhăng mấy thứ kia là tác phẩm của ông đó. Chả đến nỗi xấu nhỉ. Tựa cả người vào cũng không đổ đâu  :-D
                      Sấu chua.



2019/11/20

Vụn vặt.

Nhà con nhà bố cách nhau chưa đến 200 km, thế mà mỗi lần đi thăm nhao, người bố tẩm ngẩm tầm ngầm tha lôi nào gạo, nào mắm, bánh trái, hồng, cam, chuối, bưởi...chả thiếu thứ gì, trong khi bố thì ở quê, con thì ở tỉnh.
 Một kiểu như trên tỉnh làm gì có bưởi chuối, cam, hồng? :-D
 Chị mẹ hỏi thế anh nghĩ trên tỉnh chúng nó không có gì ăn à? thì ngài gạt phắt đi bảo, mang cho chúng nó đỡ phải mất thời gian đi mua.

Chị con nhìn thấy chai mắm mực bố mang lên cho thì reo lên : cuối cùng cũng có mắm ăn :-D.

Gặp nhau mải buôn, trao cho nhau mỗi gạo với mắm, còn đống hồng thì quên, lại chở ngược về :-D
 Giờ nhà như cửa hàng bán hồng :-D
Sáng hồng, trưa hồng, tối ta lại hồng hồng với nhau :-D

                       Sấu chua.

2019/11/05

Hoa mùa đông.

Niềm vui không lời nào tả hết của mình chính là chơi hoa vườn những ngày rét mướt.
Hoa vốn mùa nào cũng đẹp, nhưng chơi hoa vào những ngày mùa đông nó có cái thú riêng của nó.
Mưa, tuyết, giá lạnh căm căm, đêm thì đóng băng, sáng ra sương muối bạc phếc thế mà một vài loài hoa vẫn kiên nhẫn nở.
Hoa kiên cường hơn tất cả những gì mình nhìn thấy chỉ bằng mắt.
Vì lạnh nên hoa kiêu kì nở, lạnh lùng đẹp bất chấp.
Cánh hoa dày dặn, sắc hoa nồng thắm, hương hoa ngạt ngào.
Có những khi lòng nặng chịch thế mà chỉ cần cầm cái kéo chạy ù ra vườn cắt lấy vài cành hoa đem vào nhà cắm tâm trạng lập tức thay đổi như một phép nghiệm màu.
Một ngày có 24 giờ, mất 8 g để ngủ, còn lại ăn uống tắm giặt đi đi lại lại, và phần nhiều là dành cho công việc. Vì thế làm mà chơi, chơi mà làm chính là một cách tận hưởng niềm vui sống của mình. Là một cách an trú trong cuộc đời bận bịu đến vô tận này.
Ai chê mình lười mình cũng kệ.
Ai khen mình chăm mình cũng kệ.
Ăn thật làm thực. Làm vờ chơi thật. Thật thật giả giả.
Tưởng như giả mà là thật. Tưởng như thật mà là rất thật
Sấu Sau Chua