Stránky

2019/07/23

Chiếc chìa khóa của riêng mình.

Như một chu kì lặp đi lặp lại, không rõ là ngắn hay dài, nhưng chắc chắn là lặp lại một cách vô thức, nhưng có hình hài rõ rệt - là sự thu mình lại trong một lớp kén mỏng để ngắm nhìn ra xung quanh. Ngắm nhìn lại một số mối quan hệ rất lâu dài rồi nhưng chiều sâu hầu như không được bồi đắp thêm bao nhiêu.
Có lẽ có đã đến lúc chỉ thật sự làm những thứ mình thích, mình muốn, mình quan tâm.
Chỉ dành thời gian cho những người thật sự đồng cảm, thật sự yêu quí.
Sẽ rất quan tâm đến bản thân, đến cảm xúc của chính mình vì thế nếu phải bỏ thời gian, công sức, tiền bạc thì sẽ chỉ dành cho những người thật sự xứng đáng. 
Thế nào là người xứng đáng?
-Là người đem lại cho nhau nụ cười. Sự thư thái. 
- Là người mà mình có thể thao thao bất tuyệt một lúc, bốc đồng khoe khoang một chút mà không phải nhìn thấy cái bĩu môi dè bỉu.
- Là người mà mình hâm, xấu, già, đơ, vụng, dại vẫn âu yếm nhìn mình.
- Là người khi mình buồn không cần tỏ vẻ thương xót, cứ dẫn đi chơi, cho ăn ngon là được.
- Là người khi mình vui thì nhảy cẫng lên cùng mình rồi cũng dắt, mời, ép đi chơi :-D
Tóm lại giờ già rồi sống đơn giản lắm. Cứ, khỏe, vui, ăn ngon, mặc đẹp, hay cười là thích. Thế thôi.

Người đời hay nói về cái sự buông - bỏ một cách kì bí. 
Thật ra buông bỏ chỉ là sự chấp nhận mình, chấp nhận người, chấp nhận cuộc đời với tất cả những gì nó vốn sẵn như thế mà thôi.

Tôi thích tôi của ngày hôm nay.
Thích hơn rất nhiều những ngày đã qua.
Ở đây - Trong hiện tại. Tôi hiểu tôi, thương tôi, chiều chuộng tôi. Nắm trong tay chiếc chìa khóa " mở cửa" chính tâm hồn mình mà không cần giao cho ai giữ nó cả.
                                         Sấu chua.






2019/07/11

Hà Giang.

Có những điều đẹp đẽ choáng ngợp ở trong trái tim. Nằm yên. Nằm thật yên, để ta gậm nhấm nó, thưởng ngoạn nó một cách từ từ, êm dịu, riêng tư cho riêng mình.
 Hà Giang♥♥♥
 Những "khúc cua tay áo", cậu trai trẻ thấp đậm lái xe vô cùng táo bạo, khéo léo và tinh tuệ.
Tôi để trí nhớ của mình bay theo những khối đá trập trùng, sắc nhọn, răng cưa, đen xì, sừng sững, tiếp nối trùng trùng điệp điệp.
Mây bay lững lờ buông trên những phố núi lơ thơ vài nóc nhà. 
Mây thoắt ẩn thoắt hiện, khi xám, khi bừng lên mê đắm lúc có mặt trời lướt qua.
Mây như những dải lụa trắng vắt qua lưng trời.
 Và Sông! Sông uốn lượn quanh co kì vĩ một màu xanh lam nuột nà thơ mộng.
Những dòng sông mải miết đổ về đồng bằng, đi qua biết bao nhiêu thác ghềnh, không một lời rên xiết.
 Càng đi lên cao, tâm trí như càng được thoát ra khỏi thân xác. 
Núi sông mây trời ôm ấp thiết tha.
                                        .....
Nắm tay người yêu đi xuyên qua những đám mây, đi xuyên qua những vách đá cheo leo hiểm trở dựng đứng.
Đi xuyên qua những vạt cải vàng óng chông chênh ở giữa lưng trời tỏa ra thứ mùi cay nồng khắc khoải.
Đi xuyên qua những ruộng ngô cằn xơ nhẫn nại kết hạt vàng óng trong giá rét căm căm.
Đi xuyên qua những quả núi uy nghi câm lặng kì bí bật chợt vang lên giữa khe núi tiếng cười trẻ thơ trong vắt vọng vào mây... ta chợt nhận ra mình đã quá thờ ơ với mình, với bản thể, với tâm hồn tưởng như sần sùi hóa đá.

                                         .......
Núi rừng đánh thức ta dậy.
Trong trẻo.Tươi mới. Hoan ca.

Trở về nhà sau chuyến đi cả mấy tuần lễ, nhưng dư âm của núi rừng vẫn thổn thức trong tim.
Mỗi lần nhớ về núi, về rừng, về sông, về suối, về nắng, về gió miền sơn cước...lòng lại chộn lên nôn nao như nhận lời yêu một người.

Đi để biết sông núi biên cương hùng vĩ bao bọc chở che non nước mình gấm vóc lụa là.
Đi để kết nối với cha ông, lắng nghe lời sông núi thiêng liêng.
Lòng rưng rưng khi thấy đứa con gái bé bỏng đứng lặng trước mười hai ngọn núi, miệng trầm trồ: Việt Nam mình đẹp quá mẹ ơi♥

Nói một lời YÊU đâu dễ gì phải không?


                                                            Sấu chua.

2019/07/09

Chiện hẹn hò.

Tuần trước hẹn hò với giai trẻ.
Lục tục mắt dắm mắt mở phóng xe mấy trăm cây số đến chỗ hẹn.
Trời nóng, đầu óc cứ đơ ra như điện thoại cũ lại bị để quên ngoài nắng.
Lao đến chỗ hẹn muộn cả tiếng.
Bữa trưa cùng nhao là món Mexico.

Ăn xong thì dắt nhao đến cà phê vườn.
Trời nóng quá, uống liền tù tì 3 cốc cà phê đá, 4 cốc nước chanh đá, một cốc sữa hạt điều đá.
Mang tiếng hẹn hò nhưng có cảm giác là sử dụng hết năng lượng chỉ để ăn với uống.
Vì thế sau mấy tiếng uống hết các thể loại nước đá thật lực, thì mắt bắt đầu díp lại.
Trai đẹp bèn đưa tới một bãi cỏ, dưới bóng cây thùy dương cổ thụ, sát một mép hồ đày ắp vịt giời bơi lội chí chóe.
Bất chấp tất cả cảnh đẹp, trai đẹp, mình ngủ thiếp đi trên bãi cỏ mát rượi, gió thổi hây hây.
Tỉnh dậy thì thấy một đôi vịt cũng đang gập đầu vào cánh, thở pho pho sát chân không một chút ngại ngần.
 Tỉnh giấc, khoan khoái.
Giai đẹp lại tiếp tục rủ đi ăn kem dừa, kem xoài.
Trời nóng 35 độ C cũng khác hay sao mà hàng kem xếp hàng dài cả nửa cây số.
Ăn kem xong cũng là vừa lúc mặt trời lặn, giai lại hỏi ăn gì? nem rán nem cuốn? mì nhật mì hàn hay khoai nướng khoai luộc?
Mình bảo mua gì rồi mang ra bờ sông ăn cho khoái.
Lại lễ mễ một hộp khoai bỉ, salat xoài bơ lẩm thập cẩm các thứ.
Lại dãi thẻ bên bờ sông lộng gió, vừa ăn vừa tán chiện trên giời dưới biển. Chiện yêu đương khổ lụy, chiện trai gái ẩm ương, chiện đàn ông đàn bà.
Giai nói vài thứ tiếng, nhưng những chiện kiểu này bọn mình nói nguyên si tiếng Việt với nhau. Chỉ có tiếng mẹ đẻ mới có thể chuyển tải hết những bao la sâu thẳm chất chứa trong tim.

Liếc đồng hồ gần 11 g đêm, đành tiếc rẻ chia tay với giai.
Thỉnh thoảng dành trọn một ngày với nhau, trút hết muộn phiền, ăn no uống say, toàn tâm toàn ý với mây trời sông nước, rồi trở về nhà toàn tâm toàn ý với hiện tại.
Trước khi về, giai bảo bất cứ khi nào mình muốn, thì mình chỉ cần alo là sẽ gặp nhau. Không có bất cứ cản trở gì, không có bất cứ lí do gì để không gặp nhau. 
Nhiều người nói rằng phải cố gắng làm bạn với con, nhưng mình thì thấy làm bạn với con không khó, làm mẹ mới khó vì không phải cứ có tuổi là trưởng thành, mà trưởng thành là sự tư duy, sự lớn lên từ những trải nghiệm, những thành công và thất bại của cuộc đời.
Nuôi dạy con cái khôn lớn trưởng thành là hành trình đáng giá nhất trong cuộc đời làm mẹ của mình.

Sau một ngày hẹn hò với trai trẻ và đẹp, mình trở về nhà trong tâm thái vô cùng dễ chịu.
Mình vừa có thêm một vài quyết định quan trọng trong đoạn đời sắp tới.
Đồng thời mình cũng quyết định sẽ " làm sạch" và " làm gọn" lại vài mối quan hệ bạn bè.
Đã đến lúc thật sự không cần có nhiều bạn. Bạn chỉ cần chất lượng không cần số lượng.
Bạn phải thật sự là nơi ta quan tâm, thấu hiểu và chia sẻ.
Những dạng " bạn" chỉ hồ hởi hỏi thăm mỗi khi ta đứt gánh, vỡ mộng, vỡ tình, đau ốm, kiệt quệ, nhưng lại không thể thành tâm mở miệng nói những lời chúc tụng khi ta vui mừng, thành đạt thì cũng chẳng đáng để mình mất thời gian giao du mệt xác.
Những dạng "bạn" chỉ lao vào đọc không sót một mẩu chữ nào post lên phết búc, ăn gì, ỉa chảy, đi đâu cũng biết, nhưng không bao giờ dám thò tay vào like hay comment, hay tương tác cũng được " dọn" không thương tiếc :-D :-D :-D
Nhân đây mình cũng nói luôn các bẹn nào thấy mình ngứa mắt cũng nên tránh xa mình luôn dù bất kể lí do gì. Mình thành thật cảm ơn.
 Tất cả các dạng năng lượng xấu đều được mình tránh xa 3 mét.
Tất cả các dạng quan hệ hời hợt, xã giao cũng đều được loại bỏ để mưu cầu được tự do, mưu cầu sự chân thành, thấu hiểu thành thật.
" Em ơi có bao lâu
   60 năm cuộc đời..."
Dạo này hay hát bài nài lắm, hát thôi, éo nói nhều :-D
                                                 Sấu chua.