Stránky

2015/06/27

27.6.2015

Mình hỏi con gái mình xem nàng có hiểu rõ từ " bổn phận" và từ " trách nhiệm" trong cả tiếng Việt lẫn tiếng Tiệp không?
Trong mắt người lớn tuổi nàng thuộc thế hệ  "chuối". Nghĩa là ngoài thì vàng, bóc ra lại trắng.
Nàng bảo từ "trách nhiệm" thì nàng hiểu, rất hiểu, còn từ "bổn phận" trong tiếng Việt thì nàng không biết nên không hiểu.
Giải thích một hồi về từ bổn phận cho nàng nghe thì nàng "Ồ" lên hiểu rồi, hiểu rồi!
Hiểu rồi nên mình muốn hỏi tiếp nàng xem khi một người chán nản và muốn đạp tung đi bổn phận và trách nhiệm của mình... thì nàng thấy thế nào?
-Con nghĩ có thể trong một lúc nào đó rất ngắn, ai cũng có lúc mệt mỏi, bực dọc, cáu giận và nói muốn vứt tất cả trách nhiệm và bổn phận đi. Nhưng chỉ là nói thôi. Chứ không " vứt". Người ta không dễ gì vứt bỏ đi bổn phận và trách nhiệm, vì nó gắn với niềm vui và hạnh phúc.
Cứ cho là người ta không có bổn phận với ai, thì người ta vẫn phải có trách nhiệm với bản thân. Vì khi không có trách nhiệm với chính bản thân mình người ta sẽ chẳng làm được việc gì cả!

2015/06/25

Gai của hoa hồng

Hai mươi bốn giờ đồng hồ mưa chưa dứt. 
Cơn ngắn cơn dài, cơn mau cơn thưa, ngoài trời lúc nào cũng là một chiếc mành nước ướt sũng khổng lồ, chiếc mành nước nỉ non khoan nhặt, những âm thanh mát lạnh tươi tắn, trù phú sinh sôi.
Yêu những ngày mưa mùa hạ êm đềm như thế. Những ngày mưa khiến cho lòng chùng xuống, trễ nải lười biếng, bỗng trở nên tha thiết với những khúc nhạc xa xăm của riêng mình đang nằm lẩn khuất đâu đó trong những chuỗi ngày luôn vội, luôn đi nhanh.
Biết ơn một ngày mưa!
Trong cơn mưa những cây đậu, cây ngô lớn như trẻ được nghe hát ru, thức dậy phổng phao nhỏen miệng cười.
Những bông hoa sũng nước chỉ cần nắng hửng lên là rạo rực vươn cao căng cứng nhựa xuân thì.
Những quả bầu con uống no nước, lớn phổng lên sau từng cơn mưa ấm.
Ngày mưa, kí ức cũng muốn dắt díu nhau về. Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ em những ngày xưa cũ. Lần giở ảnh cũ ra xem trong tiếng mưa rì rào từ ngoài sân vọng lại. 
Trong tiếng mưa chạm được vào không gian cũ, khuôn mặt người cũ...nghe thấy tiếng cười, giọng nói của ngày xưa...

2015/06/17

Đã Bướm thì phải đẹp !

Tháng sáu nào con trai con gái trong nhà cũng bận. Bận học thôi. Cái thời buổi gì mà học cứ như điên. Những áp lực học hành khiến cho những nam thanh nữ tú không có cả thời gian để kịp nhìn ra bầu trời tháng sáu trong xanh vời vợi, hoa nở, chim nhảy lon ton từng bầy ríu rít khắp sân vườn. Nghĩ mà thương!
Hôm nào mẹ cũng hỏi " ơ thế hôm nay con không tập thể dục à?"
Và hôm nào con trai cũng hứa " thi xong, nghỉ hè nhất định con sẽ tập thể dục trở lại, sẽ chạy, sẽ...sẽ..."
Nghe nản quá!
Cuộc sống nhìn ở một góc độ nào đó có thể được coi là một " cuộc đua" triền miên. Mỗi người " đua" với một đường đua của riêng mình, với những đối thủ của riêng mình, đôi lúc chỉ là đua với chính bản thân.
Đã đua thì cần đến đích. Hoặc là bỏ cuộc giữa chừng. Cuộc đua tranh nào cũng tàn nhẫn.
Hôm nọ chàng hỏi " nếu con phải kéo dài thêm một học kì thì mẹ cảm thấy thế nào?"
Mình bảo dĩ nhiên là không thích kéo dài vì thời gian của con cũng như của mẹ, của ai cũng quí giá, nhưng mẹ hòan tòan chấp nhận được, vì con người ta không phải cứ muốn là đạt được tất cả những điều mình MUỐN.
Chỉ cần con nỗ lực hết sức mình, có đích đến của đời mình, biết rõ mình cần gì thì mẹ lúc nào cũng ủng hộ con.
Chàng bảo: Dĩ nhiên trong thời điểm hiện tại, kết quả học hành của chàng vẫn tạm thời ổn, nhưng chàng có một số bạn bè, họ cũng học hành rất nghiêm túc, nhưng họ thi vẫn bị hỏng, phải nợ điểm, phải học kéo dài thêm. Chuyện này hòan tòan có thể xảy ra, đôi khi chỉ vì không may mắn. Chỉ cần nợ điểm một môn thì có thể dẫn đến nợ hai môn, và cứ thế...Và chuyện này cũng có thể xảy ra với con. Con muốn nói với mẹ, để mẹ biết, để mẹ đừng nghĩ con trai của mẹ chỉ có tuyệt vời, không có thất bại.
Câu chuyện này khiến cho mình nhớ về một câu chuyện cũ... đã cũ...rất cũ...
Hồi ấy ông trẻ mình có một người con trai, mình gọi là chú. Mình cũng chả biết chú mình học dốt hay học giỏi. Nhưng mình vẫn còn nhớ như in một lần chú học đến lớp sáu thì bị đúp lại, đúp là đúp thế thôi, bản chất của vấn đề thì ai cũng hiểu, thế nhưng mình thì lại cứ nhớ mãi lời ông mình phân bua với mọi người là, chú học thì tốt , giỏi, nhưng ông muốn cho chú học thêm một năm lớp sáu nữa cho " chắc" :-))).
Có nhiều người con cái học hành bình thường, theo mình dốt cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, nhưng họ lại cứ thích khoe con mình giỏi, con mình đặc biệt, con mình hơn người, bản thân đứa trẻ cũng chả thích bị tâng bốc sai sự thật. Nhưng bố mẹ nhà này đua theo bố mẹ nhà kia tâng bốc con cái lên mây xanh. Việc chẳng đáng nói sai, nói dối, cũng đem ra nói dối. Nói dối mãi thành quen, quen đến mức chả còn phân biệt được mình đang nói thật hay nói dối? Nói dối đến mức không còn cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng. Nói dối đến mức tưởng mình hòan tòan đang sống trong sự thật. Nói dối đến mức đứa trẻ một ngày nào đó sống trong chính sự hoang tưởng của bố mẹ, của bản thân mà không biết!
Ban đầu nói dối những điều nho nhỏ linh tinh không đáng phải nói dối, sau dần nói dối cả những điều không cho phép được nói dối.
Những người nói dối và những người nghe nói dối họ tạo nên một áp lực xã hội, tạo thành một xã hội ngập ngụa dối trá.
Những áp lực xã hội vô hình đã biến những con người bình thường, đáng lẽ được sống một cuộc sống bình thường, trở nên mệt mỏi vì chính sự giả dối bao quanh.
Đáng lẽ họ có thể đơn giản nhẩy cẫng lên sung sướng vì thi đỗ, và khóc òa vì thi trượt. Những niềm vui nỗi buồn đời thường giản dị.

2015/06/15

Bánh mì pate handmade :-)

Ngày không ngủ, đêm cũng không ngủ, sáng dậy rõ sớm.
Dâu hái dưới vườn lên, rau mùi lặt kĩ ra được một dúm be bé, đúng loại mùi già lá nhỏ kim thơm lựng.
Pate gan ngỗng, xá xíu, tự làm vì gái đi dã ngoại xa nhà một tuần cứ đòi ăn cái gì " mẹ mẹ một chút".
Vát mỏng mảnh vài lát dưa chuột, cà rốt rồi hẩy nhẹ tí chanh, tí muối, tí đường.
Mùi dâu vườn thơm tho ngọt ngào khỏa lấp đi biết bao cay đắng với nghẹn ngào.
Sáng nay ăn sáng đặc sệt Việt nam dưới giàn nho xanh biếc.
Nếu đời còn " tin ở hoa hồng" thì mình còn tin ở dâu đất vườn nhà.
Ban mai mát lịm với bánh mì handmade, đời này dù có dở đến mấy cũng chấp bảy chấp ba, nhóe! Nhóe!

                           









                                                                     Sấu chua.

2015/06/12

Bỏ lại sau lưng ngày hôm qua.

Nắng đã lên.
Ngày đã khác.
Lòng ta thôi đừng úa!

                                



                                   Sấu chua.

2015/06/10

Một nỗi hoang mang.

Đến tuổi này mới bẽ bàng, mới bật ngửa ra ê chề đúng là hơi muộn.
Cũng may từ hồi trẻ đã có tính hay "phẩy tay". Cảm thấy cũng không hài lòng lắm đâu, cũng biết chả thơm tho gì đâu, nhưng cũng đều phẩy tay cho qua hết. Vì nghĩ hơn thua hay dở gì cũng đến thế.
Không đôi co nhưng trong lòng cũng phải biết rõ trái phải, biết rõ mình phải trung thực với mình, với cảm xúc của mình, thì mới sống đàng hoàng tử tế đến tận bây giờ được chứ.
Khi mình sống tử tế với mình, tử tế với các mối quan hệ xung quanh mình, thì tự nhiên mình coi thường những kẻ đểu giả trí trá. Tự nhiên thôi, cực kì tự nhiên.
Mình ghét sự giả dối.
                                                 ....
Nhiều khi nằm khóc với hoa hồng, khóc với chùm nho, khóc với cành mận.
Gái ôm chặt hỏi mẹ có gì rất buồn đúng không?
- Nói ra đi!
-Khóc lên thành tiếng đi!
-Giận dữ đi!
Nhưng không nói được, không khóc được, không giận được.
Nói gì? khóc gì? giận gì?
Lại khóc với cây hoa hồng.
Mình sợ lòng mình một hôm nào đó không còn khóc được nữa, cứng đơ vô cảm và chai lì.
Mình sợ mình không còn quan tâm đến sai đúng nữa.
Mình sợ những lời dối trá không còn làm trái tim mình đau nhói nữa.
Mình sợ mình không còn tin cả vào những điều tử tế tốt đẹp nữa.
...Thì lúc ấy đời mình sẽ ra sao???
                                                                       Sấu chua.



2015/06/09

Món nợ đồng lần.

Thỉnh thỏang trong những giấc mơ tôi có thể gặp lại được những người đã mất mà tôi hằng yêu quí. Ở trong những giấc mơ ấy, chúng tôi có thể cười, nói, hàn huyên vô cùng vui vẻ. Vui đến mức khi giấc mơ tan biến, tôi thường có cảm giác nuối tiếc.
 Người ta có thể nuối tiếc quá khứ. Nuối tiếc hiện thực đang trôi đi. Thế mà tôi lại đi nuối tiếc cả một giấc mơ!
Từ ngày bà nội mất, có vài ba lần, tôi được gặp bà trong giấc mơ rất ngắn ngủi. Lần gặp nào cũng vui vẻ, cũng êm đềm. Bà rất hay cười với tôi.
Thế mà gần đây trong giấc mơ tôi bị bà mắng. Một việc mà kể cả khi còn sống, bà cũng chưa bao giờ làm với tôi.
Bà nội có tổng cộng gần 20 người con tính cả dâu lẫn rể, 20 đứa cháu cả trai lẫn gái, cả nội lẫn ngoại, nhưng từ bé đến lúc tôi đi xa, tôi chưa bao giờ bị bà mắng nặng lời, cũng chưa bao giờ chứng kiến bà nói lời nặng lời nhẹ với ai. Không phải vì tất cả con cháu của bà đều tuyệt vời, đều không sai phạm lỗi bao giờ, mà vì mỗi lần ai không đúng, không phải, bà đều nhẹ nhàng khuyên nhủ, từ tốn bảo ban từng li từng tí, lời hơn lẽ thiệt. Nghe bà trách mắng nhưng ân cần rủ rỉ, lòng con trẻ bướng bỉnh như mình mà chẳng bao giờ thấy uất ức, thấy bất mãn bao giờ. Những lời bà dặn tuy nhỏ nhẹ nhưng thấm thía vào lòng, chẳng bao giờ quên được. Bà không bao giờ làm cho mình cảm thấy xấu hổ, bẽ bàng. 
Mình nghĩ một người cư xử như thế với con cháu hẳn phải là một rất người bao dung độ lượng. Hẳn phải là một người rất "mới", rất văn minh, luôn tôn trọng người khác dù chỉ là con là cháu của bà. Hẳn phải là một người luôn đặt mình vào người khác, thấu hiểu cảm xúc của người khác nên mới chẳng bao giờ làm người khác muộn phiền, tổn thương.

2015/06/06

Đời chỉ là gió thỏang với mây bay.

                                  

Đêm hè gió mát trăng thanh thế mà cứ ngọ ngòa ngọ nguậy chả ngủ được.
Nằm đến 6 giờ sáng là chịu không nổi, vùng dậy cho xong chuyện.
Ngày thường sáng sớm thành phố vốn đã yên tĩnh, thứ bảy cuối tuần lại càng yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đến mức nao cả lòng!
Tự nhiên nhớ nôn nao cái không khí của ban mai Hà Nội. Tự dưng thở dài đến thượt một cái!
Ái chà chưa gì sáng ra đã thở dài rồi. Không được! Không được!
Đặt lên bếp ấm nước pha trà. Tiếng nước reo trên bếp xóa tan đi tiếng thở dài.
Pha một bình trà cam thật là to, vì hôm nay sẽ là một ngày rất  nóng.
Tối hôm qua bóc vỏ, ướp tiêu hành một gói tôm càng xanh, để tạm đấy trong ngăn mát vì chả biết sẽ hứng nấu món gì.
Sáng sớm dậy thấy thong thả quá, thế là làm nhân thịt vai xay nhuyễn trộn với cốm, nấm hương, hành hoa và mộc nhĩ, viên lại cho con tôm nó ôm gọn vào bụng, xong xuôi gói trùm bánh đa nem ra ngoài. Món này vừa làm mấy hôm trước sinh nhật con gái, ai ăn cũng mê, cũng đòi làm nữa. Nên hôm nay hứng lại làm tiếp.
Gói xong xuôi, xếp vào tủ lạnh, gái dậy gái rán.
Rau sống rửa sẵn trong hộp, nước chấm cũng có sẵn, chỉ việc làm bát dưa góp su hào với cà rốt, chạy xuống vườn hái nắm rau thơm lên là cả ngày vô tư ăn ngon, không phải vào bếp.
Dạo này ít có hứng thú nấu ăn. Nên chả có món gì ngon với đẹp. Chả có món gì nên cũng chả buồn chộp ảnh. Người cứ lờ và lờ vờ, lững tha lững thững như bù nhìn canh dưa. Nẫu hết cả hồn.

2015/06/03

3.6.2015

Chưa bao giờ mình lại cảm nhận rất rõ những khó khăn đang vây bủa lấy mình như lúc này.
Chưa khi nào mình cảm thấy phải chật vật với bản thân như lúc này.
Nhưng mình cũng biết rất rõ, mình phải nỗ lực vượt qua. Không ai có thể giúp mình được. Cứ nhích từng tí một, qua đọan hầm tăm tối, ánh sáng sẽ le lói hiện ra. Mình tin!
Đã thế chứng huyết áp cao lại đeo bám lấy mình, mà bác sĩ thì lại chưa quyết định cho mình uống thuốc huyết áp chính thức, vì muốn theo dõi thêm.
Thế nên giờ sống dựa hơi thời tiết. Hôm nào áp suất không khí dễ chịu, mình cũng dễ chịu theo. Hôm nào giở giời, người cũng dở theo luôn. Miễn bình!
Sáng qua huyết áp 152/77, uống thuốc, êm êm, chiều nhích lên 160/80, uống thuốc lại dịu dịu. Tối vọt lên 170/83, uống thuốc cho nhanh rồi leo lên giường.
Kế hoạch chở con gái đi thi tiếng Anh cách nhà chừng 50km, đành nhượng lại cho bố hĩm.
Sáng dậy, thấy nhẹ nhõm, đo đạc thấy huyết áp ổn định thế là lại sửa sang dung nhan, áo quần súng sính chở gái đi. Tác phong nhanh như lính thiện nghệ, nhóay cái trong vòng 20 phút đã giục gái " mình đi thôi con", làm mắt gái cứ tròn xoe như bi ve :-)))
Trong lúc gái thi, mình định chui vào quán cà phê nào đẹp đẹp ngồi đọc sách. Thế nhưng lại ngứa ngáy chân tay, thế là thành lượn đi mua mấy thứ, không định mà mua được tòan thứ ưng ơi là ưng. Vui nhất là mua được hai đôi giày giống hệt nhau cho hai mẹ con.
 Tập thể dục chăm chỉ nên quần áo tập rất tốn. Vì tập với áo quần mới sẽ rất hào hứng. Nhìn người ngợm già rồi mà vẫn còn vài nét lượn lờ dù chỉ hờ hờ cũng lấy làm vui lắm :-))). Thế nên nhặt thêm hai cái áo tập mới toanh của mùa này cho nó phấn khích.
Mua sắm chưa đã nhưng thấy bắt đầu mệt trở lại, nên stop ngay, vào quán gọi cốc trà xanh to, nóng bỏng ngồi nhìn giời nhìn đất, uống chưa vãn cốc trà thì thấy gái tít tít gọi bảo con thi xong rồi. Hỏi đỗ không thì bảo đỗ nhưng mà không như ý.
Mình bảo đỗ là được rồi. Thì gái bảo chả thấy vui dù đã thi xong. 
Lườm cho một phát bảo:
-Phải biết hài lòng với bản thân chứ!
-Phải biết trân trọng những thứ mình có thì mới biết vui chứ!
Gí một đống các thứ mẹ mua được vào mặt gái, thế là  gái rú lên: vui rồi! vui rồi!
Nắng một cái là nóng luôn. Lái xe dưới trời nóng chỉ muốn phơi hết hàng họ ra cho mát.
Giờ gái ngủ ngáy pho pho, chắc thi xong mệt thì phải? Mệt mới có cái kiểu ngủ lăn ngủ lóc như thế. Mình xuống vườn ngồi dưới giàn nho mát rượi, uống trà hoa cúc. Mình biết chặng đường thi cử của gái mới bắt đầu. Mình chợt nghĩ đến tương lai mơ hồ... Mình muốn mình được khỏe, để đồng hành cùng với con gái, chia sẻ cả những thành công lẫn thất bại.
 Mình nghĩ đến những ngày mình bằng tuổi con gái bây giờ.  Trời ơi vụng dại và hoang mang. Mình không muốn con gái mình có cái cảm giác ấy.
                                                ....
Tòan chuyện linh tinh nhưng ghi lại để nhớ có những ngày mình đi thi với nhau lúc trẻ con gái nhỉ. Sau này lú lẫn, đọc rất có thể lại cãi không phải chuyện nhà mình cho mà xem :-)))
Tháng 6 hoa nở khắp vườn. Nhà chỗ nào cũng có hoa tươi để cắm, cảm giác này khỏa lấp được cho mình biết bao nhiêu buồn chán thất vọng mà cuộc sống đưa đẩy đến. Ơn Trời!
                                                                                   Sấu chua.