Stránky

2015/10/31

Lững thững mà vui lên :-).

Thế giới xung quanh mình bây giờ nhiều thứ giả quá. Hộ chiếu giả, người giả, quốc tịch giả, đạo đức giả cho đến gạo giả, cà phê giả, thịt, trứng giả, rồi thì quần áo, giày dép... giả. Các mối quan hệ giả(dối), những lời nói tưởng như không cần phải giả cũng là giả. Cái gì cũng có thể không thật. 
Chỉ còn cảm xúc của mình, nếu mình cũng chấp nhận nó giả nữa thì sống làm mợ gì?!
Chỉ còn mỗi NGƯỜI mình là mình quyết định sống thật hay giả nữa thôi, nhề.
Sống ở đời tiền ít tiền nhiều không biết bao nhiêu mới đủ, cũng chả ai biết được, vì thế quan trọng nhất là được sống THẬT. 
Thật với mình, với những người mình thương yêu, với những người mình gặp gỡ tiếp xúc hàng ngày.
Được cười, được nói khi vui, được giận dữ khi phải nghe những thứ dối trá, được khóc khi buồn bã...
Được đi khi muốn, được trở về khi có thể...
Được im lặng.
Được riêng tư.
Được khước từ.
Đôi khi cả chối bỏ.
Được tự do nói, thể hiện những cảm xúc của mình để tìm thấy tiếng nói chung, tìm thấy sự sẻ chia thấu hiểu nhau, để mà sống được yêu thương và vui vẻ.
Cự tuyệt với dối trá cũng là một cách mà mình phải đau đớn trong đời sống này.


Bờ tường ngoài kia đang nhuốm màu vàng nhạt bởi một vạt nắng rất vội và mỏng. 
Cái thứ nắng mỏng manh phủ lên cây cối, lá cành đang tàn úa, khiến cho vạn vật đều vàng thẫm vị ngái nồng của tiết thu muộn chớm se sắt vào đông.
Tối hôm qua nấu một nồi ca ri thịt bò với khoai tây dỡ ở sau vườn nhà, củ khoai không quá to, nhưng vàng, thơm và ngọt. Khoai này là khoai THẬTdo mình trồng :-))
Nghiền nhuyễn chút tỏi tươi, chưng với bơ nhạt, xay thêm vài hạt muối biển.
Thái vài lát bánh mì đen, thẩy vào lò cho vàng ruộm giòn tan, lấy cái chổi lông phết cái thứ hỗn hợp bơ tỏi muối vàng óng chảy mượt lên lát bánh, rồi ăn với ca ri nóng nóng cay cay.
Thằng con bảo ngày mai mấy mẹ con mình nấu món cơm Việt Nam gì đó thật đơn giản, nhiều rau, nhiều màu sắc tự nhiên, không tốn thời gian, rồi cùng nhau chụp ảnh, mẹ làm cái công thức thật ngắn gọn dễ hiểu, con dịch, cho vui vui mẹ nhé.
Nghe cũng thấy đời giản dị.
Niềm vui không tự nó tìm đến với mình.
Mình tìm nó, thả nó ra, tóm nó lại, cứ như một trò chơi cút bắt.
Vì thế cứ lững thững mà vui, buồn làm chi vội!!!
                                                                      Sấu chua.

2015/10/29

29.10.2015

Muốn tìm ra một điểm trên người để ấn vào đó cho mọi thứ trên óc, trên người nó mềm ra trở lại, nếu không mọi thứ có nguy cơ tê liệt, cứng đờ...
Nhưng làm gì có cái điểm thần thánh ấy?
Cho nên, chẳng thích gặp ai, chẳng thích nói gì, không thích ăn gì, uống gì, duy nhất còn ngửi thấy cà phê thơm thơm.
Không thích đi đâu, không thích làm gì.
Gió là của mùa đông, nắng là của mùa đông, thời gian cũng thuộc về mùa đông, thứ gì cũng nhạt, lạnh lẽo và ơ hờ. Những mối quan hệ vì thế cũng tan rã rời rạc không có cách gì chắp nối lại. 
Nhạc vui không muốn nghe, nhạc buồn lại muốn khóc.
Đêm nào con cũng học thật là muộn. Nghỉ cả ngày mà cũng cứ ngồi học cả ngày đến đêm. Vác cái chăn ra ngồi cạnh con, thò cái chân gí vào đít nó lấy cái hơi ấm của nó, ngủ gà ngủ gật.
Ngủ gật vạ vật ở phòng khách, phòng con thì còn ngủ được, chứ ngủ trên giường mình, trong chăn mình là nghĩ đến đủ thứ khỏi  phải ngủ.
Tự nhiên nhớ về một chuyến đi xa. Nhớ về ngôi mộ của một người biệt xứ, tấm bia là một mảnh thiên thạch từ hành tinh xa xôi nào đáp xuống, đã cài lên mảnh mộ đơn độc, ở lại đó cùng vô tận và gói lại thân phận một kiếp người.
Con người - tình yêu  và thân phận.
Có những thứ tưởng là gắn kết thiêng liêng không gì ngăn cản nổi, thế mà cũng trở thành bạc bẽo như vôi. Hoài nghi mãi không thôi!
 Trôi! Trôi! Trôi.
                                                                     Sấu chua.




2015/10/27

Những mảnh vỡ màu hổ phách.

Nắng sót lại.
Táo chín cây.
Quế từng mảnh.
Gom những vụn vỡ...
Đóng lọ, vặn kín...
Hóa thạch những cành oải hương trong mật ngọt...
Hóa thạch cả những niềm đau...
Nồng lên những ngày mới!
" Người đàn bà giấu điên vào trong mứt"

                            







                      Sấu chua.

2015/10/24

Vườn táo không có Adam với Eva.

Những cơn bão đi qua trong lòng, để lại những khỏang trống hoang tàn đổ nát, nhưng cuối cùng thì mình vẫn phải quyết định mình vui chứ không buồn, bình an chứ không phải giông tố.
Dẫu giàu hay nghèo, tiền ít hay tiền nhiều người ta vẫn bình đẳng như nhau để chọn cho mình sống hạnh phúc.

2015/10/23

23.10.2015

Chả hiểu tại mình, tại giời hay tại người mà khó ở quá?
Không làm sao mà vui lên được, ruột cứ héo từ trong ra ngoài.
Đời công nhận là khó sống, sống làm sao cho khổ ít sướng nhiều lại càng khó.
Đã thế trời còn thâm u. Mặt trời cứ lóe vàng lên chừng dăm bẩy phút là tắt phụt tắt ngấm.
Nhà thì không có lấy một mống nào để gây sự.
Con đi học vắng.
Chồng thì nhún như con chi chi, vợ bảo em chán ăn đậu phụ luộc lắm rồi, chồng làm ngay cho quả đậu rán, vợ bảo em thích bí xào, chồng mua liền tù tì 3 quả. Vợ tức mình hỏi anh nghĩ chúng ta là những con nhợn hay sao? hồi bé lợn nhà em nó thích ăn bí đỏ lắm đấy. Chồng lại cười hề hề. Nói chung chả có gì đáng buồn cười cả, phía trước dài dằng dặc một cuộc tình già chát với nhao.

2015/10/21

Hong khô giẻ rách.

Cả tuần người cứ mủn tơi ra như cái giẻ rách. Nước uống vào nhạt nhẽo. Thức ăn ăn vào thấy vô vị. Ngày cũng giống đêm, đêm cũng giống ngày, cứ cà phê mà nốc, mắt môi sắp chuyển sang mầu nâu gụ mợ nó rồi, đầu óc tỉnh bơ nhưng trống rỗng vô hồn. Chồng con có hỏi vẫn cứ biết trả lời như không, nhưng chả biết người nghe chúng nó phản ứng dề.
Được cái tối đi ngủ vẫn biết đánh răng, thay vái(y).
Giờ ngộ rồi, buồn cũng chả làm đếch.
Hai đứa kia muốn mua giày, mua váy dạ hội cũng không xin tiền mẹ nữa, bảo con kiếm việc làm dồi. OK.
Giờ lên cái kế hoạch kiếm ba xu lẻ nhưng chắc chắn vui. Ngày làm việc có 15 tiếng chứ mấy.
Tuần này sẽ hùng hục chặt cành dọn vườn cho cây cối chuẩn bị ngủ đông.
Cất bàn ghế, chuông, đèn vào kho.
Trồng vào đất chậu cúc vàng vạn thọ, nếu cứ mỗi thu chơi xong một chậu cúc lại trồng chúng vào đất, thì chả mấy vườn sẽ tòan hoa cúc mất thôi. Nhưng cũng thấy háo hức, vì mỗi cái cây sẽ có một số phận. Phận mỏng hay dầy, đố ai mà biết được?!

2015/10/20

Độc hành.

Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi xem hoa cúc nở. Những bụi hoa cúc tôi trồng lại từ mùa thu năm trước, chúng tậm tực mọc rồi bị lũ sên cắn phá, chúng bứt lên giành lấy sương ngọt, nắng ấm, trổ lá, kết nụ, cho đến tận cuối thu đầu đông mới bừng nở. Khó nhọc nhưng hân hoan rạng rỡ đáng giá trước mọi lí lẽ để sinh tồn.
Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi đi quanh gốc táo ngắm nhìn những chùm quả ửng chín rám lên thứ mầu hồng tinh khiết như màu má trinh nữ.
Tôi tha thẩn hái, tha thẩn xếp, nghĩ ngợi về những quả táo mình từng có trong đời...
Tôi đem rổ táo chín lặc lè thả vào chậu nước, vớt ra, thong thả bổ, cắt, xếp, đặt, thả vào đó quế, đường, chanh, oải hương già, rồi từ tốn đun, ngóay, trộn, hít hà...
Tôi đong thứ mứt táo trong veo màu vàng óng ấy vào những chiếc lọ thủy tinh trong vắt không một vết dơ bẩn. Vặn nắp cho thật chặt   rồi úp chúng theo những hàng thẳng tắp. Tôi viết lên ngày tháng tôi "sinh" ra chúng kèm theo cái vòng bút một trái tim bé bỏng ấm áp, rồi đem tặng cho vài người hảo món ngọt tôi làm. Với tôi, lọ mứt không đơn thuần là lọ mứt, nó là những nhịp đập của con tim tôi thổn thức trước bốn mùa cây lá trù phú sinh sôi kết mật ngọt cho đời.
Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi sẽ sấy khô những lọ nấm rừng để dành thỉnh thỏang đem ra nấu những nồi súp rau thơm phưng phức.
Tôi sẽ chưng một nồi nấm thật to thành một loại kem dẻo quánh vàng nâu sóng sánh rồi phết lên những miếng bánh mì nướng giòn nóng bỏng. Mùi nấm rừng thơm phảng phất trong bếp có khi tới ba bốn ngày trong tuần như thể khẳng định mùa thu đã đến đây trong căn bếp nhỏ của tôi và mùa thu đã từng ở lại.
Thật tiếc tôi đã để mặc mùa thu trôi đi trong những cơn nức nở nghẹn ngào.
Tôi ước có một cái tủ màu đen kín bưng không một tia ánh sáng nào có thể lọt qua, tôi nhốt tôi vào đó khóa chặt lại, để tôi có thể thỏa thuê khóc như mưa như gió trong đó mà chồng tôi, con tôi họ không thể nghe thấy tiếng tôi khóc. Chẳng ai muốn người thân của mình phải nghe tiếng khóc của mình. Dĩ nhiên.

Cuối cùng mùa thu cũng bỏ ra đi. 
Chỉ còn lại mình tôi trơ trọi với vết thương lòng sâu hoắm.
Tôi tự nhủ mình phải mạnh lên, phải biết đau biết xót tháng ngày vốn quí như mảnh ngọc bình an được chắt chiu ra từ những đắng cay người đời cất công giày xéo lên tâm hồn mỏng manh của tôi.
Tôi đã bừng tỉnh sau cái ôm vỗ về vụng dại của anh, của con. Quá đủ rồi, tôi cũng không cần thiết có thêm gì nữa.

Giờ thì tôi đã hiểu được nỗi cô độc của tôi!
Vĩnh biệt một niềm đau!
                                                                             Sấu chua.

2015/10/11

Cà chua nhảm.

Những ngày của tháng mười trôi đi là mỗi ngày sẽ lạnh hơn ngày hôm qua.
Mỗi buổi sáng nhìn ra những tán cây sau nhà lại thấy những mảng vàng càng úa càng đậm hơn đung đưa xào xạc.
Tấm chăn mùa thu đã trở nên mỏng mảnh.
Và giàn nho xanh biếc hôm nào, trưa nay đã trở nên vàng mướt, những chiếc lá nho không thể vàng hơn thì đáp xuống lả tả trên mặt bàn ăn ngoài trời.
Cảnh tượng mùa thu xung quanh mình ngập tràn sắc vàng đẹp đến nao lòng, nhưng mình dĩ nhiên bận quắn đít, chẳng có thời gian mà thong dong ngắm nghía.
Trong tuần thay nhau phóng xe lên bệnh viện thăm con, rồi lại vội vội vàng vàng phóng về, chỉ cần ngưng việc chỗ này một chút, chỗ kia một tí, thì mọi thứ nó ùn lên như thác lũ.

2015/10/06

Linh tinh tháng 10.

Những ngày tháng 10 lũ lượt kéo nhau đi trong màu lá úa vàng, nấm mọc lên tươi tốt ở trong rừng, và hoa cúc bừng lên những khóm tươi mơn non dại... chỉ tiếc là con gái lại ốm, nếu không mình sẽ thật sự có những tháng ngày thư thả.
Hai mẹ con phải tự động viên nhau, hết ốm là khỏi thôi :-).
Mẹ dặn con đừng lo.
Con dặn lại mẹ cũng đừng lo.
Nhưng dĩ nhiên thì chúng mình thường lo cho nhau.
Thế nhưng nghe mẹ mình kể mẹ đau chân không đi được, thì mình lo thật. Biết lo lắng chỉ làm cuộc sống thêm quýnh quáng. Thế nhưng trong bụng vẫn cứ lo lo. May quá hôm nay mẹ lại đi được, chỉ là không biết bất cứ lúc nào lại đau.