Stránky

2016/11/27

Màu của thời gian.

"Chiều  nay có một người đôi mắt buồn
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa
Chợt nghe tên Việt Nam ôi  thiết tha
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa..."


 ...Tôi đã từng khóc rất nhiều lần mỗi khi nghe bài này từ năm 19 tuổi.
.Nhớ mãi cái mùa thu năm ấy.
Gia tài vẻn vẹn lên máy bay là mấy bộ quần áo. Chẳng hiểu bố mẹ qui đổi từ mấy chỉ vàng mà gói ghém được cho mình một cái quần bò phên, hai chục bông hoa tai nhựa đủ màu xanh đỏ tím vàng. Bố dặn con mang sang đó bán lấy tiền rồi có gì thì mua hàng hóa gửi về, chẳng may có chuyện gì đó, không có tiền thì bán " chúng nó" đi mà phòng thân.
Tôi nghe ù ù cạc cạc chứ cũng chẳng hình dung nổi nếu có "chuyện gì" là chuyện gì?
Đi là đi. Cất bước là xa. Xa mãi. Xa ngàn trùng.
Sau này thỉnh thoảng nghĩ lại, đặc biệt là mỗi lần quá cảnh qua các sân bay, ngồi uống cà phê trong các quán cà phê long lanh ấm áp, tôi lại nhớ như in về chuyến bay đầu tiên xa nhà năm đó. Nhiều khi giật mình tự hỏi nếu chẳng máy bay nhỡ nhàng vài ngày, trong người chẳng có lấy một xu, không hiểu mình sẽ sống, sẽ xoay xở ra sao với mấy bông hoa tai nhựa và cái quần bò?

2016/11/21

Càng già càng (nhũng) nhiễu.

Tháng mười một như một chiếc cung tên lao vun vút về phía trước với tốc độ kinh hoàng, không có cách nào dừng lại được.
Xoay dọc, xoay ngang, những buồn lo vẫn nằm nguyên đó.
Tuần này hai anh em nó dẫn nhau về mà không báo trước. Cơn mưa  buổi chiều mùa đông lạnh buốt, tóc tai hai đứa ướt như lột, mẹ ngồi bán hàng ngẩng lên chào vì tưởng khách, thế là chúng nó rú lên cười rinh ríc như chuột cả với nhau.
Thật ra thì mẹ cũng lờ mờ đoán được là chúng nó về, nhưng mẹ  không hỏi kĩ, mẹ cũng không ngóng chờ, vì đôi khi nếu chúng nó bận đột xuất làm gì, đi chơi đâu đó với ai, hoặc có việc gì cần làm cuối tuần, thì mẹ cũng không cần bị thất vọng. Mẹ phải quen dần với cuộc sống độc lập tự do mới mẻ của mẹ chứ. 

2016/11/14

Một đời sống mơ hồ.

Một ngày đầu tuần.
Một tuần của tháng mười một.
Sáng sớm, nhiệt độ đột nhiên xuống dưới âm nhiều độ, kính xe bị đóng băng.
Mái nhà lóng lánh như cái kem chanh khổng lồ dưới ánh nắng mặt trời trong vắt và giá buốt.
Nền trời cô đơn và xanh thẳm.
Cắt nốt đóa hoa cúc cuối cùng trong vườn.
Đóa hoa còn nở ra ấm áp duy nhất vào một ngày chớm đông.
Những cánh hoa sắt vàng lại kiêu hãnh.
Niềm kiêu hãnh của nhan sắc lẻ loi.
Nếu cánh hoa mềm mại bao nhiêu thì cành hoa cứng nhắc, lá khô ráp khiến cho mình liên tưởng đến một bàn tay thiếu phụ đã từng rất mềm, rất đẹp, thuôn dài, nhỏ nhắn, trắng muốt qua năm tháng khô cứng lại, gân guốc, xù xì hơn để là lượt giặt giũ, để kê đặt sắp xếp, để bầy lên bàn những món ăn ngon, để vun xới những gốc cây xanh tươi trĩu trịt hoa trái...

2016/11/07

Nói yêu một người là không khó.

Xem lịch, thấy chỉ còn có một tờ nữa là hết năm, tự nhiên thấy cuống, vì chẳng làm được việc gì nên hồn.
Đêm thì ngáo ngơ không ngủ được.
Lòng dạ bồn chồn lấn bấn vì bao nhiêu thứ bộn bề.
Chỉ muốn buông xuôi, kệ xừ hết mọi việc.
Thế là kệ xừ thật.
Ngồi hí hoáy vẽ lại đồ đạc trong phòng khách để xoay. Nói đến xoay là oải, nhưng oải mà vui mắt thì cũng làm. Ngày trước đang đêm mà nghĩ đến xoay là vùng dậy xoay, chồng ghét cay ghét đắng cái vụ này.
Cứ nói đến xoay là ông gạt phắt đi. Ông bảo tại sao lúc nào cũng thích nghĩ ra việc để làm thế?
Thế nên cứ thích là mình xoay, chả kể với ông làm gì cho vướng. Nhiều hôm ông đi làm về, cả nhà đã được kê lại hoàn toàn mới.
Nhưng giờ hết xí quách rồi, không thể một mình xoay chuyển hết cả bàn ghế giường tủ nữa. Nhiều lúc đẩy cái gì nặng nặng, nó không thèm xê dịch lấy một ly, mới biết sức người là có hạn, tuổi trẻ không còn là vô biên.
Cầm tờ giấy vẽ lại bàn ghế giường tủ đã được xoay đúng một vòng 360° gí vào mặt ông, bảo em muốn làm mới lại một số thứ. Chả thèm nhìn tớ giấy, ông bảo luôn, xoay thế không đẹp.
Mình bảo đẹp.
Ông bảo xấu.
Mình bảo tiện.
Ông bảo bừa.
Mình bảo ấm ám.
Ông bảo vớ vẩn.
Mình bảo làm ngay.
Ông bảo hôm nào sẽ làm.
Mình đi làm luôn.
Ông tẽn tò và có vẻ bực.

2016/11/03

Thể rục thể thao.

Người chăm xem các chương trình thể thao nhất nhà nhưng tập thể thao thì có vẻ bê bối nhất.
Điều ông tự hào nhất là 30 năm ông không tăng lạng nào. Ông ăn uống tự nhiên và tương đối lành mạnh. Ông không bia rượu. Không hút hít. Không thích ngồi nhậu kiểu lai rai.
Cơm ngon ông ăn hai bát. Cơm dở ông cũng ăn hai bát. Thật ra ông không có khái niệm thức ăn dở. Vì cứ ai nấu cho ông ăn là ông thấy vô cùng ngon rồi.
Đi chơi gặp bạn bè về, vợ ông hay lấy gương mấy ông bạn bụng phệ ra dọa. Vợ chê bụng to già, xấu. Ông mà để bụng to thì vợ phạt. Dọa chơi vậy.
Gần đây ông bảo anh không tăng cân nhưng thắt lưng có nới ra em ạ.
Mình bảo: thế à, chết thật.
Ông soi gương, vỗ bụng bồm bộp, bảo vẫn thon chán. Cũng biết an ủi bản thân phết.
Đi đâu ai cũng chê ông gầy, phải béo lên. Ông cười cười không nói gì, nhưng về ấm ức kể với vợ. Còn lâu anh mới gầy. Chả lẽ anh phải cởi ra chúng nó mới biết anh béo(bụng) à. Ý là ông có da có thịt nhưng phải cởi(ra), phải sờ(tay) vào mới biết. Thật là nan giải.

2016/11/01

Lời ru mùa đông.

Hôm qua má hồng môi đỏ đi mua váy. Chọn mãi chọn mãi rồi cũng được một chiếc. Đen tuyền.
Vẫn là màu đen, một cứu cánh cho những lười biếng và trễ nải trong việc phối đồ. Váy không dài, dĩ nhiên không ngắn. Không ôm, không thụng, đủ suông cho những thừa thãi không nên có. Cảm thấy hài lòng, thế là cũng vui.
Mua thêm mấy cái áo len mỏng, cổ lọ để mặc suốt mùa đông.
Vài thứ linh tinh, vẫn còn muốn mua nữa nhưng mà không có, đi tìm thêm thì mệt. Thế là về.
Hôm nay mặc ấm ra vườn, quét lá, xếp lại chai lọ cốc chén, gấp gọn bàn ghế để cất vào kho, cắt tỉa hoa tàn.
Nắng đẹp và trời vẫn còn xanh, pha hai cốc cà phê đen nóng, ngồi uống với nhau ngoài vườn để tận hưởng thứ khí trời thoáng đãng và mát lạnh.
Những chùm nho chín rục, mát lạnh như kem đung đưa trên giàn, những chiếc lá chưa đủ chín, vẫn còn bám lại trên cây vẽ lên những mảng màu vàng tuyệt phẩm. 
Những con chim vườn quen người và dạn dĩ đậu sát vào ghế mình ngồi, chí chóe chuyền cành ăn quả chín. Những đôi mắt chim hiền lành ngơ ngác và trong veo lấp ló trong những chùm nho chín vàng chín đỏ khiến cho lòng thấy nhẹ nhõm bình yên.
Có người hái nốt cà chua, xả nước trong bồn chứa, rồi cuốc đất trồng tỏi. Tiếng cuốc đất bịch bịch vui vui tai.
Không gian tĩnh mịch, thoảng đi trong gió là mùi lá chín, mùi hoa cúc, mùi bạc hà, mùi ngải cứu thơm thơm. Vặt một nắm ngải nhỏ non búng với hành hương để tối tráng trứng.