Stránky

2023/01/18

Màu của Tết. Mùi của Tết.

Nếu không lên mạng thì chắc chẳng cảm nhận được Tết đang cận kề sau lưng.
Tuần trước pha tinh dầu lau dọn ban thờ, nhà cửa cũng có cảm giác giao hòa được một chút với tổ tiên, với thời gian và mùa màng. Nhưng ngắn ngủi vụt qua thôi, vì lại vùi mặt vào công việc.
Hôm qua ông con đi Bauhaus gọi video call nhắng lên quất đẹp quá, đẹp lắm mẹ ơi. Mẹ chọn cây nào để con mua cho mẹ. Tự nhiên lòng dạ cồn lên nhớ Hà Nội. Nhớ chợ hoa. Nhớ đào nhớ quất. Nhớ bố mẹ. Nhớ các em. Nhớ tuổi thơ bên gia đình.
Nhà cửa thì bé gọn, đơn giản lại sắp đặt thường xuyên nên cũng chẳng cần dọn dẹp gì lắm. Hoa lá cỏ cây thì cắm suốt quanh năm bốn mùa. Năm nay bẻ đào muộn không biết có nở vào lúc giao thừa không, cũng không quan trọng. Đến thời khắc hoa nở hoa khắc nở.
Tí phóng ù xe đi mua bó lá dong, gói lạt mai kia gói bánh chưng, nải chuối xanh bày mâm ngũ quả cho nhà có mùi Tết, màu Tết nữa thôi.
Xem lịch đã 27 Tết.
Sấu chua.
Tất cả cảm xúc:
Paris An Nhiên, Dung Nguyen và 16 người khác

Giữ lửa cời than.

 Hôm qua cụ Táo giã biệt căn bếp tí hon của mình có nhẽ trên một chiếc đĩa bay 7 tầng chứ không phải cá chép

😅😍
Tối 22 tháng chạp trước khi đi ngủ bỏ ra gói đậu xanh mà chả biết ngâm hay để nguyên?
Ngủ dậy nhìn gói đỗ vẫn chả biết làm món gì để tiễn cụ Táo. Thổi một nồi đỗ xanh thơm lựng nhà xong vẫn chưa biết sẽ làm gì, người ngợm nó cứ lờ và lờ vờ như bị mất vía.
Tặc lưỡi bảo ăn trưa xong thì làm. Mà theo tục cụ phải bay trước ngọ cơ. Ăn xong vẫn chả biết làm gì, bỏ đi bán hàng, tới chiều mới vào nhìn nồi đậu, bí quá giở bột năng ra pha làm bánh da lợn. Thế là cụ Táo đành lượng thứ cho lũ con cháu người trần mắt thịt, bắt chuyến bay vét. Cụ Táo thời 4.0 vốn hào sảng, trẻ trung bắt không lỗi nhịp nào với con cháu, nên dẫu có đi muộn chuyến cuối ngày thì thể nào cụ cũng đổi vé online nhanh nhoay nhoáy. Nếu chẳng may phải ngồi đợi, cụ sẽ chơi phết búc, rồi đi like dạo tí là hết giờ.
Tiễn cụ Táo bằng cái lễ mọn tí tẻo teo nhưng thành tâm thật thà. Tết Táo là một tục lệ đẫm chất Việt. Hồi bé cứ đọc xong sự tích ông đầu rau là vừa thấy buồn, vừa thấy thương, nhưng vẫn vừa thấy ổn thỏa. Đời sống trần ai vốn có lẽ bi thương nhưng đầy thương mến thương😍
Chúng ta ở trọ trần gian với vô số vết thương trên thân xác lẫn tâm hồn nên chúng ta bắt buộc phải thương xót mà dìu nhau đi qua hết đoạn trần. Bếp là nơi mặn mòi, sao tránh được😅.
Cụ Táo đi rồi về canh bếp cho con cháu ấm lửa nhé.
Mình giờ nóng lạnh thất thường, bếp cũng. Thích mới nấu. Lười là cắt bánh mì ra ăn.
Nói gì thì nói, bếp Việt, món Việt vẫn là đỉnh. Thật! Đấy, làm và ăn biết bao nhiêu loại bánh tàu bánh tây, nhưng bánh Việt vẫn cứ ngon nuốt lưỡi. Bánh da lợn là một trong vài loại bánh Việt mình cực thích. Nó đẹp mắt và ngon vô đối😋😘
Èo, tết nhất đến đýt rồi mà người ngợm vẫn cứ bung ba bung biêng.
Đúng là " Năm tháng rã rời như cánh cửa
Hết mở ra thôi lại đóng vào
Ta có cuộc đời ta sấp ngửa
Trùng ngộ cuồng say với ly tao" - ( NTN)
Sấu Chua.
Tất cả cảm xúc:
Paris An Nhiên, Dung Nguyen và 70 người khác

Mùa nhớ.

 Mọi thứ trên đời có lẽ đều theo vòng bánh quay của thời gian.

Tôi của bây giờ cũng là đã bị cuốn đi xa tắp.
Gần đây con trai hỏi năm nay mẹ có định thay đổi...kiểu như là không gói bánh chưng nữa...Tết đơn giản thôi...kiểu thế kiểu thế ...hoặc là tôi cũng chưa hiểu hết cái ý tứ trong câu hỏi ấy của con.
Tôi chựng lại vì bị hỏi hơi bất ngờ.
Tết bây giờ vốn đã thay đổi rất nhiều. Người chê người thích. Người giữ người coi nhẹ.
Tết của người xa xứ còn nhạt hơn. Giữ hay buông cũng tùy vào hồn còn vương vấn hay nhạt nhòa.
Hỏi ngài năm nay có gói bánh chưng không để còn mua lá. Ngài hào hứng gật sái cổ bảo. Gói chứ. Gói chứ. Sao lại không?
Hỏi hai đứa sau này có cuộc sống gia đình riêng có "làm" Tết không? Hai anh em nó bảo từ bé đã được mẹ làm Tết cho. Được ngửi mùi bánh chưng chín trong đêm. Mùi canh măng. Miến gà. Được ăn thịt đông. Nem rán. Ngắm hoa đào nở. Bầy mâm ngũ quả. Được mẹ tắm tất niên nước mùi già cho. Mặc quần áo tươm tất cùng nhau cúng giao thừa. Được mẹ mừng tuổi. Bao nhiêu êm đềm cứ theo năm tháng mà lớn lên. Nên chắc bọn con sẽ vẫn làm Tết. Nhưng chắc là sẽ đi mua bánh chưng thôi chứ chúng con không biết gói.
Nghe rồi lòng thấy rưng rưng.
Lật đật chạy ra xem lịch.
Giật cả mình thấy còn có chục ngày nữa là Tết.
Ra vườn bẻ vào một bó cành đào phai để cắm.
Mai kia lau dọn ban thờ.
Nhà có măng rồi, tuần sau ngâm nước vo gạo.
Nhà ai đã kê bếp gạch, chuẩn bị củi lửa, rửa nồi, mua lá dong, đong đậu đong gạo mua thịt gói bánh chưng chưa ạ?
Tôi ở nơi này chông chênh mùa nhớ.
Gói ghém đong đày mùi Tết không chịu phôi phai❤️
Sấu Sau Chua .
Có thể là hình ảnh về trong nhà
Tất cả cảm xúc:
Bim Bui, Paris An Nhiên và 110 người khác

2023/01/13

 Cuộc đời luôn có sẵn rất nhiều nghịch lí. Ví dụ rất nhiều người dành gần hết cuộc đời của mình để chăm sóc người khác, nhưng những khi mệt mỏi, trống rỗng, cạn kiệt năng lượng, cần một sự chăm sóc kịp thời thì rất khó. Vì một lí do atcef nào đó nhìn quanh chả có ai.

Những người luôn nhận được chăm sóc từ người khác thường nghĩ rất đơn giản. Họ đương nhiên được hưởng sự ưu ái may mắn đó.
Có những người sinh ra đã( bị) một thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, họ luôn quan sát xem những người thân quanh mình cần gì để đáp ứng họ, đến mức mà những người thân tự nhiên luôn nghĩ cái người hay chăm sóc người khác kia chắc chắn là họ rất ổn. Họ là siêu nhân. Họ không có nhu cầu được chăm sóc.
Dĩ nhiên có nhiều người sẽ nói, ờ dốt, ngu thì chết. Nhưng ở đây làm gì có khôn ngu, sai đúng.
..........
Cả thành phố như bị thôi miên trong tiếng mưa rì rào. Vừa mưa lại vừa lạnh.
Ước gì trời đừng lạnh quá xuống dưới 0 độ để hàng trăm cái nụ hoa bướm sẽ còn tiếp tục có thể nở nốt tới đầu tháng mười hai.
Đau đầu quá. Chẳng muốn động đậy tay chân. Cứ nằm ỉu xìu trong chăn nghe tiếng mưa rơi quanh nhà. Khát nước cũng chẳng buồn dậy uống vì cứ như chả còn tí sức nào.
Cuối cùng qua ngọ cũng mò dậy ngất ngưởng pha một cốc bột ngũ cốc. Một cốc trà xanh ướp sakura, vài lát táo chín, thìa mật ong. Trệu trạo nhá nửa cái bánh mì nhỏ để dạ dầy không bị trống rỗng tội nghiệp.
Thuốc giảm đau.
Nấu một nồi cháo gạo cùng yến mạch, diêm mạch, kê, tam giác mạch, đậu lăng đen, đỏ và vàng với rất nhiều nấm, rong biển.
Rán một bìa đậu phụ.
Vớt vài quả olive đen muối nhạt.
Ăn một món ăn yêu thích, hợp khẩu vị cũng là một cách vỗ về, thấu hiểu bản thân.
Ăn xong rồi nghĩ không biết có nên lục lại cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai ra đọc lại không?
Hồi 20 đọc. Hồi 30 đọc lại. Hồi 40 đọc lại. Giờ muốn biết qua 50 đọc lại thì cảm giác thế nào?
Hồi bé nhìn những đứa bạn có anh mình thường ao ước, giá mình cũng có anh. Thỉnh thoảng anh sẽ mua cho mình một cái cặp tóc. Véo mũi mình. Cõng mình trên vai. Dù ước đến bao nhiêu thì dĩ nhiên mình cũng vẫn không có anh. Bố mẹ thì lúc nào cũng bận. Mình thì cũng bận làm chị mà chẳng biết mình cũng là một cô bé con, cũng cần từ từ mà lớn lên. Nhưng hình như mình đã vội vã lớn lên quá nhanh. Lớn lên cả khi mình chưa muốn. Lớn lên chật chội trong hình hài của một đứa trẻ con thì phải ?
Cho tới lúc đọc Mecghi thích chơi với anh những lúc anh bổ củi, mình thấy mình cô đơn giống Mecghi quá😅.
Ai trong mỗi chúng ta cũng có một khoảng trống không gì lấp đầy được. Không ai lấp đầy được.
Những khoảng trống theo ta cho tới khi nào nó thấy cần phải tự đầy lên, hoặc là như thể một vực sâu.
Sấu Sau Chua .
Không có mô tả ảnh.
Bim Bui, Paris An Nhiên và 87 người khác