Stránky

2018/03/21

1001 chuyện không tên.

Mỗi tuần dù đầu chổng ra đít chổng vào mặt cắm vào đống sách y khoa to, nặng, dầy cộp, ngồn ngộn nhưng hĩm vẫn cố gắng đi chơi bóng chuyền 1-2 buổi.
Mỗi lần đứng trước gương hĩm lại bảo: người ở đây, bụng cũng phải ở đây, nghe chưa!
Hĩm kể nhiều  chuyện ở sân bóng chuyền mẹ nghe hết, nhưng mẹ in lặng không nói giề.
Có lần hĩm bảo bóng chuyền là sân chơi đơn giản, vui và dễ kết nối những người trẻ với nhau nhất, kết nối tây với tây, ta với ta, tây với ta, con trai với con gái.
Ở sân bóng hĩm nhận ra nếu đánh với trai tây, gái tây thì bọn trai tây vẫn đánh bóng rất vô tư, dù hĩm có bé nhỏ, có chơi bóng rất tệ, thì bọn trai tây chúng nó vẫn chuyền bóng tới tay hĩm rất bình đẳng, vẫn coi hĩm như một người chơi bóng ngang hàng, nói chung là hĩm vẫn có cơ hội sờ vào bóng.
Nhưng chơi ở sân bóng có trai ta thì khác ngay, khác hoàn toàn, bọn trai ta sẽ không bao giờ truyền bóng tới hĩm, ánh mắt chúng nó hoàn toàn ánh lên cái nhìn: con gái( đàn bà) thì bóng với bánh gì ?!
 Chúng nó sẽ giữ bóng với nhau như lũ hấp :-P (sodi bố và anh ngồi nghe  nhé)
 Thật ra con tới sân bóng thì không quan tâm con trai hay con gái mấy, chỉ thích chạy, chơi bóng, cho người hoạt động, và đỡ ù lì vì cả tuần học rất mệt mỏi. 
Hĩm bảo vẻ bên ngoài của trai ta nhiều người cũng đẹp không kém gì trai tây, nhưng sự tự tin có vẻ còn thiếu rất nhiều.
 Hĩm bảo các bà mẹ Việt xem ra vẫn chưa chịu hướng dẫn cho các con trai của mình trở thành những người " đàn ông ấm áp" và " đẹp đúng nghĩa đàn ông phải có" :-D