Stránky

2012/12/31

Chiều cuối năm 2012 .

   Những ngày cuối cùng của năm trời trở nên rất đẹp .Vẻ đẹp hơi thất thường vì giữa mùa đông nhưng nắng ửng lên tươi sáng , nhiệt độ lên tới gần 10 °C , nghĩa là rất ấm . Trời ấm đến mức lũ chim nhầm tưởng là khí trời mùa xuân nên cất lên những tiếng hót lanh lảnh giữa buổi trưa mùa đông hoang hỏai đầy gió ẩm ướt .
   Tiếng chim làm cho mình cứ ngỡ là mùa xuân đến sớm . Nhưng có lẽ còn lâu mùa xuân mới về . Dù sao mới chỉ sắp bước sang tháng 1 mà thôi !
  Nơi này chỉ còn chưa đầy 4 tiếng nữa thì giao thừa . Hôm qua dù sau một đêm đau bụng dữ dội , rất mệt nhưng mình vẫn cùng con gái bò lê bò la dọn dẹp hết cả căn nhà từ trong ra ngoài , từ trên xuống dưới .Cái cảm giác tinh tươm để đón chờ năm mới khiến mình trở nên cầu tòan . Vì thế là mệt !
    Ai thì thong thả rỗi rãi trong ngày 31 , chứ mình ngày này bận tòan tập . Bận vì cửa hàng cần chu tòan mọi thứ hàng hóa để phục  vụ khách trong ngày cuối cùng của năm . Bận vì nhà cửa cần có người dọn dẹp mà mình thì không có người giúp việc . Bận vì bận mấy cũng cố gắng nấu món gì ngon lành hơn ngày thường cho lũ tiểu yêu phấn khởi . Được cái nhà mình ai bận mấy , xì chóet đến mấy cứ được ăn ngon là yên hết :-)))
   Sáng nay mình cong đít quấn hết 1 chậu nhân nem gồm 1kg thịt , 1kg tôm +ghẹ với miến, hành , cà rốt , nấm hương , mộc nhĩ ... Kết quả là hơn 6 chục cái nem ra lò nóng hổi , ăn rả ríc cả ngày  . Chiều nay nấu một nồi súp lươn , để ăn tối là xong ! Còn lại các tiết mục bánh trái là do gái đảm đương . Mình tắm rửa sạch sẽ , khóac một bộ mới chảnh chọe xuống cửa hàng bán hàng chiều cuối năm . Bán hàng chiều 31 rất thích vì khách đông nhưng ai cũng vui vẻ , nhanh nhẹn , chúc tụng lẫn nhau ầm ĩ !
    Năm 2012 là một năm nhiều niềm vui và may mắn với mình và gia đình mình . Cám ơn năm 2012 !!!
   Năm 2012 cũng là năm mình chia tay vĩnh viễn với một người bạn mà mình vô cùng trân quí . Vì thế 2012 chính là một năm khắc sau trong tâm trí mình một nỗi đau . Xin trả nỗi đau về với nỗi đau cho người ở lại được bình an trong nỗi nhớ đến mãi về sau !
   Vì thế mình rất hân hoan đón chờ năm 2013 với tất cả niềm tin và  hi vọng .
    Dù chỉ bước qua một khỏang khắc ngắn ngủi  nhưng những niềm hi vọng lại lớn lao . Đó chính là cuộc sống . Cuộc sống luôn khiến con người hi vọng vào một ngày mai tốt đẹp .
     Xin được gửi đến bố mẹ , đến anh chị em trong đại gia đình , đến bạn bè gần xa ngoài đời lẫn trên mạng những lời chúc chân thành nhất về sức khỏe , tình yêu và hạnh phúc !!!
  Tất cả sẽ trở thành cũ kĩ kỉ niệm để một năm mới 2013 mới mẻ tinh nguyên !!!
                                                               Sấu chua .

2012/12/28

Yêu là điên một tí :-))

  Sau 4 ngày ăn chơi xả láng , quay trở lại với công việc cảm thấy rất ...khó chịu :-)) .
  Càng chơi càng thấy ít . Càng làm càng thấy lầm than !:-))
  Hôm qua ông con rủ mẹ với em gái đi mua sắm .  Ông tính hết rồi , đi với mẹ và em coi như mua gì cũng không sợ hớ . Mẹ thì đảm bảo quần áo chất lượng coton không gây ngứa , em thì đảm bảo quần áo đúng thời thượng :-))). Chẳng hạn quần bây giờ ống phải bó thít một số nơi mặc dù đã được cảnh báo mặc như thế có thể làm suy giảm một số thứ trong người :-))) . Chấp !
  Ông con giống bố bình thường rất lười đi mua sắm . Mới đây ông mới bắt đầu quan tâm đến quần áo . Trước mẹ mua gì cũng khen đẹp rồi mặc hối hả . Tự nhiên bây giờ nảy ra ông lại thích dẫn diệu cũng mẹ với em gái lang thang cửa hàng .Chắc tại ông bị cái dạ hội tốt nghiệp nó ám ảnh . Cả lớp ông tụ tập để học nhảy , bận mấy cũng phải đến tập một lũ với nhau .
 Ba mẹ shopping cật lực :-))) . 9 g sáng ông dậy pha cho bình trà , chả kịp ăn gì ông lùa hết lên xe , ông chở đi đến một thành phố khác để mua sắm . 8 g tối mới lục đục chở nhau về tới nhà . Mình mệt như kiểu bị đi lao động khổ sai cả ngày . Công nhận mệt , kinh hoàng nhất là cái vụ mua sắm trọn ngày :-( . 
   Ngắm , sờ , chọn , chui vào cái xó bé tí , cởi ra chui vào ...chui vào cởi ra ...ngắm nghía , bình lọan lẫn nhau , cười rú lên như ăn phải bả cười ...nhưng gần đến đọan cuối ngày ...thì chả thấy comentovat hay là cười cợt nữa ...đầu đau như búa giáng , tóc tai dựng đứng  , môi khô như đi trên sa mạc ...túi to , túi nhỏ , nhồi nhét , tống vào cốp xe cắm cúi chở nhau về . Mình leo lên xe , chả còn nhớ nổi mình mua được món gì ưng ý , nhắm tịt mắt lại ngủ luôn một mạch , mở mắt ra đã thấy cửa nhà :-)))
   Tối về giai gái nấu cơm , luộc gà vời mình lên ăn , nể lắm mình mới ăn được xơi cơm với một bát canh bí nấu với nước súyt gà . Tươi tỉnh rồi bắt đầu lôi chiến lợi phẩm ra diễn với nhau . Bố mặc quần của con , con thử áo của bố ...soi gương rồi cười sằng sặc một lũ như điên cả nhà :-)))
    Thằng con giai ăn mặc chân phương giản dị . Bỗng dưng lại thích thay đổi hình tượng một cách bất ngờ .  Quần bò vàng chóe như màu của tương cải , áo kẻ caro , giầy da bóng lộn , đàn guirta treo lãng tử trên vai - chắc là đang có ý định hút hồn con bé nào thì phải ? :-)))
  Đàn ông thằng nào bắt đầu yêu cũng điên điên một tí ? :-)))))))
                                                                    Sấu chua .

2012/12/26

Mình với Giáng sinh 2012 !

Phải  công nhận cuộc sống khiến cho một  người như mình phải hóa thân vào nhiều vai diễn .
  Ngày thường mình diễn một vai người đàn bà hay lam hay làm . Từ sáng tới tối đầu chổng ra đít chổng vào :-) . Sáng , chiều thì làm người bán hàng buồn mấy cũng cười . Buổi chiều thì làm người đầu bếp số 1 của gia đình ( mà làm gì có số 2 ,3...mà chả giữ số 1 hả giời ?). Buổi tối thì làm vợ hiền nhưng không chu tòan được mọi nhẽ :-))).
 Có lúc mình lại vào vai tài xế xe tải , có lúc thì vào nông dân chính hiệu , có lúc lại vào vai cô nuôi dậy hổ của các con ...dậy cu ti củ tỉ mọi thứ hầm bà lằng :-)
 Lễ giáng sinh năm 2012 vượt qua cái vận Tận thế mà không có gì xảy ra  ,Chiều 24 mình cùng con gái làm một chậu salat khoai tây to khủng bố ăn với thịt tẩm bột rán ròn . Ăn xong rượu say rồi khò . Ngày 25 thì chả làm bất cứ việc gì , tòan ăn chơi , xem phim cổ tích , tối thì đi sang nhà bạn ăn tiệc .
 Thật là thích trong hai ngày lễ mình đón hai đứa nhóc của bạn về ở với mình vui ơi là vui !!! Lũ trẻ nhớ mình , từ hôm mẹ chúng nó mất , hầu như chúng nó chỉ quanh quẩn ở nhà với bố chúng nó thôi . Mình cũng  nhớ chúng nó ! Nhưng cũng không dám đón chúng nó đi chơi vì sợ nhà cửa nhà bạn trống vắng lạnh lẽo .
  Thật ấm áp và hạnh phúc khi thóat ra khỏi công việc bộn bề để vào trọn vẹn vai một người đàn bà tòan tâm tòan ý nội trợ :-))). Sáng dậy ăn sáng và trò chuyện với trẻ con, nghe chúng nó cười và kể chuyện..... Sau đó cuộn tròn trên divang giở len ra đan lát , xem phim và ngắm nhìn trẻ con chơi xung quanh . Nhắc đứa này uống nước , nhắc đứa kia đi ỉa :-))), hạ lệnh cho đứa khác ăn cam :-))).
 Sáng nay dậy sớm nấu một nồi gulas thịt bò to tổ tướng để chúng nó ăn trưa . Lâu lắm mới nấu món tây .Trẻ con người lớn vét đĩa cứ gọi là không cần đem đi rửa . Nhìn mọi người ăn ngon thấy vui vui là ! Con bé nhà bạn vốn khảnh ăn thế mà hôn nay xới thêm cơm thì  biết rồi đấy . Giá như người lớn không bắt trẻ con nghĩ dập khuôn giống mình thì chắc trẻ con sẽ sống hạnh phúc đúng với tuổi thơ mà chúng vốn có ! Càng nghĩ lại càng thương tiếc bạn mình bạc mệnh mất sớm , để lại những đứa con nhỏ dại . Mình nghĩ mất người thân là một vết thương tinh thần đau đớn . Mà đã là một vết thương thì phải tìm cách làm cho vết thương làm sao mau lành nhất , vết sẹo nhỏ mà mờ nhất mới hợp lí , chứ mà cố gắng để đứa trẻ cảm nhận vết thương thì chả ích lợi gì ??? Trẻ con có quyền sống vui tươi và hạnh phúc , làm cho trẻ con cười suốt ngày mới là một người lớn chân chính bất luận bằng cách nào , mình nghĩ thế ! Mình hơi ngạc nhiên với những cách giáo dục trẻ con rất vô lí  ví dụ như cố gắng giúp một đứa trẻ lên 5 sống có trách nhiệm với bố ??? ! Hay là cố gắng mọi cách để một đứa trẻ 11 tuổi  học để sau này có việc làm ổn định ??? Mình thấy có nhiều người lớn quả thật là giống những người điên !!!
    Cuộc sống vốn được đo bằng những khỏanh khắc hạnh phúc chứ không phải bằng độ dài dằng dặc của cuộc đời !
  Đuợc tắm , được rửa đít cho thằng bé chắc nịch như nắm cơm . Những lúc bế nó lên , nó vòng tay ôm cổ , ngước nhìn mình đầy âu yếm và ngỡ ngàng , mình biết nó đang nhớ đến mẹ nó ... mình thương nó chỉ muốn rơi nuớc mắt ! Cuộc sống trớ trêu khắc nghiệt và đầy bất trắc ! Cũng may ở một nơi xa bạn mình chắc luôn dõi theo bọn mình và phù hộ cho thằng bé . Trộm vía nó ngoan và tự giác đến nao lòng . Đến bữa là ngồi ngay ngắn tự xúc hết bát cơm đầy , ăn xong uống nuớc , rồi đi rửa tay . Con chị thì luôn để mắt đến em , xem em có vui không ? thích gì ? Nghĩ thương ơi là thương !!! Những lúc mình ngồi đan nó ngồi sát vào mình nghiêng đầu sát vào vai mình như hút hết những âu yếm , nó nhìn sâu vào mắt mình rồi mỉm cười với mình một cách đầy im lặng nhưng rất nhiều ý nghĩa !!! Ánh mắt khao khát tình yêu của những đứa trẻ làm cho lòng mình muốn vỡ vụn ra !!!
 Ước gì mình làm được nhiều việc gì đó cho chúng nó !!! 
 Cuộc sống không đơn giản  vì vẫn có nhiều người  luôn nghĩ một người yêu thương một người là vì sao ? vì lí do gì ? Trong khi đơn giản một người yêu thương một người chỉ vì họ đáng yêu , đáng thương ,chứ chẳng cần bất cứ lí do nào !!!
  Mong cho những đứa trẻ mau lớn thêm , rắn rỏi giữa cuộc sống này !!!
   Giáng sinh đang trôi dần đi ...
     Một năm đang đi dần về đích ...
        Mình đang đi dần về đâu ? Những băn khoăn cho một cuộc sống vô thường !
   Ngày mai mình đi mua váy ... chiếc váy sẽ mặc trong dạ hội tốt nghiệp của con trai . Hình như mình có hơi hồi hộp ? ! Chút hồi hộp của một ngày rất xa rồi ! 
    Làm cho trái tim luôn rộn lên trước cuộc sống này là điều không dễ dàng gì ...!
  ...Đau khổ hay buồn vui , bẽ bàng hay thất vọng , tột cùng của niềm vui sướng ... 
... Trôi ...trôi .... !!!
                                                                 Sấu chua !

2012/12/21

Viết cho ngày tận thế :-))) !

   Hôm nay thứ 6 ngày tận thế :-)) !  Mình dậy muộn hơn thường lệ một phần vì tối hôm qua thức khuya làm bánh giáng sinh với con gái . Một phần là tặc lưỡi muốn trước khi trái đất chìm vào đen tối thì mình đang được gói trong chăn êm đệm ấm :-)).
  Mấy hôm dọn dẹp nhà cửa sau khi sửa chữa làm mới làm cho người mình oằn xuống vì mỏi mệt . Sờ vào chỗ nào cũng thành việc ngay chỗ ấy . Làm mãi , làm mãi vẫn chẳng thấy ngót đi . Lưng đau lom khom như bà lão . Chán chả buồn chết  !
  Con gái năm nào cũng tràn đầy nhiệt huyết trong việc sản xuất bánh qui các lọai theo truyền thống của người Séc . Làm mình chiều nàng cũng phải đu theo phụ họa  cho có khí thế . Nhưng năm nay mình không tham gia lăn bột , in bánh cùng nàng được vì mình quá bận . Vì thế mình vừa làm việc của mình trong bếp vừa nghiêng ngó bình luận bánh nàng làm , rang cho nàng một mẻ hạt dẻ để nàng nhâm nhi , nấu cơm , rang tép với thịt ba chỉ - món khóai khẩu của nàng  . Nàng mải nướng bánh quên cả ăn , mình lại xúc cơm đưa vào tận mồm cho nàng ăn :-)) . Động tác này hồi trước hai mẹ con làm mãi với nhau , thế mà bây giờ làm lại cứ thấy buồn cười :-)))  . Nàng lớn nhanh quá đi mất ! Ước gì ...!!! Ước gì ................!
  Năm nay nàng làm một lọai bánh qui có vị chanh và gừng rất tuyệt . Mình ăn vụng lúc nàng lụi hụi ngon ơi là ngon !!! :-))
 Mùi vị của bánh rất thơm ngon và thanh khiết . Nếu nhâm nhi với trà nóng sẽ là rất mĩ mãn !

  Sau vài ngày tuyết tan hết . Hôm nay tuyết lại bắt đầu rơi trở lại  . Chỉ còn vài ngày nữa thôi là hết năm 2012 rồi . Năm nay thời gian trôi rất nhanh . Có lẽ là do cảm giác . Năm nay cuối cùng cho đến tháng 12 này mình tổng kết lại thì đã hòan thành được tương đối nhiều việc quan trọng . Mệt mỏi nhưng cũng thấy vui . Dù sao những ngày hôm qua luôn Làm Đầy lên Hôm Nay !!! Đó chính là ý nghĩa to lớn của những ngày làm việc miệt mài của mình !  Theo thuyết Tiến Hóa làm việc đã thúc đẩy quá trình phát triển từ khỉ thành người , và với mình đôi lúc làm việc đã súyt biến mình thành khỉ :-))))). Làm nhiều nhăn nhó như khỉ lúc nào cũng không biết nữa :-))) !
   Ghi lại một vài dòng để sau này nhớ đến ngày 21.12 .2012 . Nhân lọai xôn xao về một ngày tận thế ! Mình đã ngủ dậy muộn hơn thường lệ . Chậm rãi pha một cốc trà chanh gừng nóng bỏng , từ tốn tách từng quả hạt dẻ vàng óng béo ngậy bỏ vào mồm nhâm nhi trong căn bếp mới tinh do chính tay mình sắp đặt . Xung quanh mình các bộ sưu tập  khuôn bánh bằng gốm , các lọai bình và ấm pha trà bằng gốm , đĩa ăn bằng gốm được sắp xếp như những mảnh tranh rạng rỡ và ấm áp . Nó biểu đạt cho một tình yêu nồng nàn của mình với cuộc sống này  !!! Nếu một lúc nữa thôi trái đất tan vào vũ trụ bao la mình nghĩ mình hòan tòan mãn nguyện và không hối tiếc điều gì vì mình đã tận sống , tận làm việc , tận yêu đến hơi thở cuối cùng :-))) !
  Từ giờ đến hết ngày hôm nay , Việt Nam quê mẹ chỉ còn gần 6 tiếng . Nơi mình sống vẫn còn già nửa ngày .  Có lẽ sẽ chẳng có điều gì lạ xảy ra ??? Qua webcam của mẹ , mình vẫn nghe rõ tiếng ông bán tào phở ở phố mình rao lên lanh lảnh . Âm thanh quen thuộc của đời thường vẫn tiếp diễn . Và mình chiều nay có lẽ vẫn nấu những bữa cơm quen thuộc khi bóng tối của một ngày mùa đông xứ lạnh phủ xuống ...
... Và chiều nay vui nhất là các con từ trường học trở về  bắt đầu một kì nghỉ lễ dài chưa từng có liền tù tì 17 ngày liền :-))). Con sướng , mẹ sướng cứ gọi là miên man tháng ngày !  Tối nay sẽ cùng con gái ngồi vẽ đường lên những chiếc bánh giáng sinh xinh xinh nhỏ nhắn .
   Đã sống thì phải yêu cuộc đời này !!!



                                                                     Sấu chua .

2012/12/17

Người đàn bà ở trong xó bếp !

    Nói gì thì nói mình cũng là người hay tha thẩn ở xó bếp . Buồn chui vào bếp . Vui cũng thích nhẩy vào bếp . 
   Cái bếp của mẹ ngày xưa là một góc nhỏ đặt hai cái bếp dầu bằng men xanh ngọc . Mình từ khi chưa kịp làm thiếu nữ đã thích tí táu lau cho hai cái bếp dầu sạch bong , vài hạt gạo lỡ rơi vào là không xong với mình . Bên cạnh có thùng đựng gạo , có liễn mỡ đầy tóp nằm ở dưới đem đi rang cơm rất mê , có chai nước mắm nút lá chuối , có cái chạn đựng bát đũa với hũ muối mầu da lươn . Rải rác xung quanh là cối đá giã cua của mẹ , là rổ rá , đũa cả , là nồi gang , chảo nhôm , mâm đồng ...
.... Bây giờ mình vẫn muốn có một cái bếp hao hao như cái bếp của mẹ ngày xưa . Luẩn  quẩn những vật dụng ngày xưa ... để đong đầy những niềm nhớ không có tên không có tuổi ! 
   Mấy hôm nay sửa bếp . Thế nên trong đầu tòan hiện lên nồi niêu xoong chảo , tủ kệ , chai lọ ...:-)
    Nhặt nhạnh tha mang về cho đầy cái xó bếp xinh xinh của riêng mình . Ở trong bếp mình lần sờ, soi mói , moi móc , tỉ mẩn ... khóc ...cười ...hạnh phúc ...thầm kín ...riêng tư ...!
   Đi đâu về mình thích chạy ngay vào bếp hít hà nhìn ngó ... Mùi gạo...mùi  cơm ... mùi rau mùi nấm ... mùi táo mùi chanh chín lặng lẽ tỏa hương .
  Mùi mắm mùi mẻ , mùi giềng mùi nghệ ngạo nghễ những niềm riêng !
   Trong một thế giới mong manh đầy bất trắc , xó bếp như  cái tổ kén mềm mại cuốn lại quanh mình - che chở nâng niu ! Ở đấy mình hát mình cười , mình nghĩ ra những món ăn chưa có ở trên đời . Ở đấy mình vui buồn lặng lẽ nêm nếm những giọt tình yêu chắt chiu qua tháng ngày đắng ngắt ! Ở đấy thỉnh thỏang lại có những vòng tay thít chặt mình lại từ phía sau lưng thầm thì bảo yêu mình lắm lắm !!!
   Bát cơm , chén canh , niêu cá kho quánh lại...tháng ngày của mình thong dong trôi về một Nhánh Đời Vô Tận ...!!!
                                                                                  Sấu chua .

2012/12/15

Một ngày mùa đông .

    Ngày mùa đông ngắn tựa một mẩu .
 Đêm mùa đông trôi nhanh trong tiếc nuối thèm thuồng ! Dạo này mình lâm vào tình trạng cứ mở mắt ra , điều đầu tiên mình nghĩ tới trước một ngày mới sẽ là tối nay mình phải đi ngủ sớm :-) . Oái oăm chả chịu được  ! Thèm gì chả thèm chỉ thèm ngủ .
  Cuối năm công việc cứ ùn lên thành cả đống . Chả hiểu việc ở đâu ra nhiều thế ? Đã thế người giúp việc của giai lại báo nghỉ . Thôi thế là thượng vàng hạ cám việc gì cũng tới tay . Quay cuồng từ sáng tới đêm . Chả nhìn ra trăng cũng chả nhìn đến sao . Cuộc đời tăm tối như trong cái hũ nút chặt lại . Giận đời thế không biết !
   Đã thế tự dưng một hôm giai tự nhiên không biết lấy cảm hứng từ đâu mà lại nhẹ nhàng thông báo với vợ thế này : tí nữa có thợ đến sửa nhà tắm em ạ . Mình ú ớ chả nói được câu nào . Kể ra sửa nhà tắm mới thì mình cũng thích . Mình cũng định làm từ lâu rồi nhưng bận . Mùa hè thì bố mẹ sang chơi . Mùa đông giở dói ra thì ngại . Nên mình tính để mùa xuân ấm ấm lên thì làm . Đùng cái đúng vào thời gian bận nhất trong năm thì giai lại nổi hứng chiều vợ .   
   Sửa thì sửa . Định sửa chỗ này , đứng ngắm ngắm lại sửa thêm chỗ kia . Cứ chồng phụ vợ họa , thế là từ định sửa cái trần nhà tắm thành xung quanh nhà tắm, rồi thành cả cái nhà tắm chói lòa mầu cam :-))). Đúng là mùa đông lại nổi cơn đồng bóng có khác . Hai vợ chồng hùng hục chở nhau đi chọn gạch . Chả có tí kế hoạch gì nên cứ tuôn theo cảm xúc mà làm :-))) . Kết quả là cái nhà tắm màu cam ấm sực , buổi sáng nắng hắt vào cũng vui mắt ra trò ! Đã thế lũ con lại cứ nhâu nhâu vào khen đẹp , thành ra bố cu mẹ đĩ cứ thế mà được đà tiến lên :-)))
   Thừa thắng xông lên , đã đồng bóng thì đồng bóng cho chót . Sửa luôn cái bếp !
   Xong !
   Nhà cửa tanh banh ra như công trường xây dựng . Gạch vữa , xi măng ngổn ngang .  Noel thì mỗi ngày mỗi gần . Con gái không có bếp nướng bánh cứ phụng phà phụng phịu . Mình mệt quá nên cứ đừ ra chả thiết gì . Thôi thì hôm nào xong thì xong .
 Kiểu gì Noel chả nướng vịt trong bếp mới , nghĩ thế cho nó phấn chấn , chứ mà không , cứ nhìn đống đồ đạc ngang ngửa tung tóe khắp nơi khéo lại hóa rồ !
  Đã bảo , đã nhủ hàng nghìn lần là không nên sống theo cảm hứng . Thế rồi thỉnh thỏang lại lặp một tí . Một tí như đùa .
  Đời cứ vài tí là đi tong !
  Tuyết đang rơi thì ngừng bặt . Mưa bay lất phất . Thỉnh thỏang cũng nổi hứng rơi tí tách .  Gặp nhiệt độ âm vài khắc thế là đường trơn như đổ mỡ . Sợ nhất cái kiểu thời tiết như thế này . Xe cộ đi lại khó khăn . Đi ô tô khổ . Đi bộ cũng chả sung sướng gì !
   Cứ bảo làm sao đi bộ một quãng ngắn mua mớ rau về mà mặt mũi căng thẳng như hình sự, móng tay móng chân co quắp lại , thì ra là già rồi , yếu bóng vía , sợ ngã :-))). Đúng là trên đời chả có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào !!! 
   Một mùa giáng sinh nữa lại đang tới gần . Vô tuyến lại sắp sửa chiếu " Ba hạt dẻ dành cho Lọ Lem " . Công chúa hoàng tử lại tiếp tục mê hoặc những đứa trẻ lên 5 lên 3 ... còn mình thì già đi với tốc độ đáng ngờ !!!
                                                                         Sấu chua .

2012/12/12

Kí ức màu trắng .

   Tuyết bay mù mịt cả trời đất . Bông to bông nhỏ , bông lớn bông dài . Những lối đi cứ đầy lên sau vài giờ tuyết rơi . Sân vườn trắng xóa chìm ngập trong tuyết trắng . Những cành cây trĩu xuống nâng đỡ tuyết mơ hồ lung linh huyền ảo .
  Bất giác lại nhớ đến mùa đông đã rất lâu rồi . Hồi ấy mình ở trong một khu nhà của một sân vận động gần như trơ trọi sát cánh đồng. Những đêm mùa đông gió vi vút thổi đẩy những đụn tuyết trắng nhẹ và xốp bay vun vút quẩn vào người đi như những lời thầm thì mê hoặc . Năm ấy lạnh và nhiều tuyết vô kể . Cứ sau một đêm mở mắt ra là thấy bao la quanh mình một màu trắng mênh mông . Tuyết san bằng đi mọi danh giới . Không còn những con đường , không còn những mảnh vườn xinh xắn . Chỉ có những ngôi nhà nhô lên giữa tuyết trắng tựa như nhưng ốc đảo giữa một sa mạc tuyết . 
   Tuyết trải ra bát ngát xa vợi . Khi nắng mặt trời bừng lên, cả một không gian chói lòa kì vĩ . 
  Khi ánh trăng rọi xuống cả một không gian sáng lạnh kì ảo  giao thoa giữa trời và đất . Trăng hắt xuống tuyết màu trắng như giát bạc , tuyết hắt lên trời đêm màu trắng pha ửng hồng huyền bí ...Tất cả gợi cho mình một cảm giác như là mình đang đứng cô độc giữa một thiên thạch xa xôi và diệu vợi !!! Mình năm ấy tròn 20 tuổi đã đứng bất động một mình giữa khung cảnh tráng lệ và cô đơn vằng vặc ấy và tự hỏi 20 năm sau mình có tìm lại được cảm giác này không ??? 
   Bây giờ đã hơn 20 năm trôi qua . Mình đã trở nên như thế nào  trước tuyết  ? Hình như rất vô cảm ? Hình như không còn rung động nữa  ?
   Thỉnh thỏang mình cũng háo hức một mình chạy ra những khỏang trống được tuyết phủ mịn màng . Thích thú in dấu giày lên tuyết ...đi ngang đi dọc...đi vòng quanh... những dấu giày nghịch ngợm ...nhưng những khỏang trống cứ ít dần , thu nhỏ lại ...nó đồng hành với những hiếm hoi của những phút giây thăng hoa xúc cảm ... Trái tim mình trở nên tê liệt và trơ cứng !
    Nằm dài trên tuyết ...dang rộng đôi tay ... mắt nhìn bình thản lên bầu trời cao rộng ...cười những nụ cười trong trẻo ... âm thanh của tiếng cười lanh lảnh lan xa ...!
     ...Mình đi tìm mình trong nụ cười của những năm ấy ....!
  Những kí ức giản đơn thường đẹp vì nó trong veo ! Nó len lỏi và xuyên qua thời gian , ở lại mãi với tiếng đập thình thịch của con tim không bao giờ ngừng thổn thức !

                                                                       Sấu chua .

2012/11/26

Phở và cơn buồn ủ ê !

   Trưa nay lười nấu ăn ,  bèn lững thững đi bộ ra quán Việt nam ăn phở .
  Hình như ở Tiệp dạo này đang lên cơn sốt Phở thì phải ? 
  Chả là cách đây vài tuần báo Tiệp có đăng một bài phỏng vấn một cô chủ trẻ người Việt mở quán bán phở nhưng đặt một cái tên rất Mỹ và rất Rock . Thế cho nên nghe bảo quán phở của cô ở Praha và một số quán phở xung quanh trở nên rất đông khách . Thành phố mình ở cách thủ đô gần 200km không lẽ cũng sốt theo ?
  Chả biết có sốt không nhưng bây giờ đi ăn trưa ở quán ta đếm đầu ra tóc vàng nhiều gấp mấy tóc đen . Kể cũng hay ! . Nhìn sang bên trái thấy anh tây xì xụp bún cá, nhìn sang bên phải thấy chị tây gắp gắp bún chả , nhìn ra đằng trước thấy một bàn tòan tây khều khều bánh phở :-) . (cái )Âu cũng là cái Liễn ! :-)))
    
   Công bằng mà nói trong thời điểm suy thóai kinh tế trầm trọng lại diễn ra sâu rộng và dai dẳng như hiện tại . Việc đi đến quán ăn bỗng trở nên xa xỉ với một số gia đình tầm trung trung tại Tiệp ( nhà giàu thì không kể làm gì ). Vì thế đến quán ăn Việt Nam là một chọn lựa tương đối thông minh. Vì thức ăn Việt Nam không quá đắt do các phí dịch vụ đã được tuyệt đối cắt giảm tối đa rồi .
  Thức ăn Việt nam lại ít dầu mỡ, tươi tắn (khuất mắt trông coi ) .
 Thời gian chờ đợi từ khi ngồi vào bàn tới lúc bê thức ăn ra được rút lại rất ngắn do đã được chế biến sẵn nhưng luôn nóng sốt thơm tho .
   Món ăn Việt vốn thật sự rất ngon,  nếu ai đã bị thuyết phục rồi mình nghĩ sẽ khó từ chối .
   Ngồi đối diện bàn mình ăn phở là một cặp vợ chồng trẻ người Tiệp với hai đứa con nhỏ , một đứa lên 2 và một đứa còn để trong nôi xách tay . Nhìn dáng vẻ có lẽ họ đã tới đây không phải lần đầu . Ông bố trẻ cho con ngồi vào chỗ đâu ra đấy rồi gọi món . Khi người phục vụ đến đưa thực đơn họ xua tay bảo không cần mà gọi luôn hai bát phở bò gà to với một bát phở thiếu nhi không hành không rau thơm cho bé gái 2 tuổi . Mình nghĩ họ là tín đồ của Phở .:-).
   Phở bê ra bốc khói nghi ngút vì ngoài trời tương đối lạnh . Họ vắt chanh, thả ớt tươi , đổ thêm tương ớt như thể ớt là thứ rất ngọt ngào :-). Người đàn ông trẻ lim dim mắt tận hưởng mùi phở bốc lên ra vẻ rất sành sỏi :-). Nhìn tây ăn phở kiểu này chắc cụ Tuân nhà ta cũng mãn nguyện !:-).
   Người vợ trẻ cầm đũa có vẻ tương đối thành thạo . Vì ít ra chị ấy đã không đề nghị mang dĩa ra . Mình thấy chị ấy ngắm bát phở rất da diết !:-) . Chị tây này cao nên khỏang cách từ bát phở đến môi chị ấy cũng ngót ngét nửa mét , thế mà chị ấy cứ dùng đũa khều phở dài lượt thựợt lên lên xuống xuống mãi không thôi  , thỉnh thỏang lại dùng tay thích thú kéo ra vài sợi phở đưa cho đứa trẻ chừng 5-7 tháng ăn bốc ăn bải một cách đầy ngẫu hứng :-) .
Kể ra có thể mách cho chị ấy biết ăn phở như thế sẽ giảm mất 50% cái sự ngon của phở thì tốt quá !!! Vì phở ngon bởi cái sự tổng hòa của bánh, của thịt , của rau  thơm, của nước dùng ...chứ mà ăn một lọat bánh phở, xong ăn một lọat thịt , rồi húp một lọat nước dùng thì hơi tệ !!!:-)
    Mình nhẩn nha ăn hết bát phở của mình cho thấm sâu tận vào ruột cái sự thích ăn phở rồi gọi một suất cơm cá kho về cho giai ăn trưa . Nói thật ăn phở ở đâu cũng không đã bằng phở mình nấu . Thế nên những lúc lười thì ra quán ăn cho thỏa mãn cơn thèm mà không phải vào bếp lọ mọ thôi . Chứ phở mình nấu mới gọi là đệ nhất phở + với một hàng phở duy nhất ở Hà Nội mà mình tín nhiệm :-) ( đóng cửa lại tự kiêu một chút cũng chả chết ai -))).
   Rẽ vào mua mấy bìa đậu phụ tươi chiều về sốt với tôm , trưa lười rồi chả lẽ tối cũng lười nốt  ?
  Lại lững thững cong mông lên dốc đi bộ về nhà .
  Nói thật thời gian gần đây tâm trạng của mình rất xấu , buồn bã ủ ê tòan tự dốt mình trong bốn bức tường nhà . Không giao lưu, không bạn bè , không mua sắm , không cả đi dạo lang thang ...vì thế tuần vừa rồi mình nhất quyết phải tự mình giải thóat ra khỏi những thứ đen tối xám xịt .
  Trời mùa đông xam xám . Nắng mùa đông đi trốn biệt phương nào  ?
  Ngoài vườn cây đã trút sạch sành sanh lá khẳng khiu . 
  Duy nhất chỉ còn táo trên cây . Những trái táo chín thơm tho giữa mùa đông giá lạnh vẫn kiên nhẫn dính lại trên thân cây gầy guộc . Khi không còn kiên nhẫn nổi chúng lại rơi xuống lăn đi trên sân rồi dừng lại ở một điểm phù hợp . Đôi khi tôi tự hỏi nếu cố thêm một chút có thể chúng sẽ lăn tới đâu trong vườn ???
    Thỉnh thỏang tôi lại nghe thấy tiếng một trái táo chín rụng xuống trong tĩnh mịch . Dù là tĩnh mịch nhưng nó lại khỏa những con sóng có vòng tròn đồng tâm trong hồn tôi !!!
   Ôi những mùa đông dài lê thê !!!
                                                                                  Sấu chua .
    

2012/11/22

Vắt chanh cả Chiếc :-)))

Mình có hai con ,  một đứa 19 , một đứa 15 , nằm trong nhóm con thuần Việt , nghĩa là không lai tạo nhân giống gì nhưng mà nói tiếng Việt thì tệ không chọi được :-)
  Nhiều lúc vừa giận , vừa thương , vừa lo , lại vừa buồn cười .
 Giận vì bố Việt mẹ Việt nhưng con cứ nói tiếng tây vèo vèo .
 Thương vì tiếng bản địa nơi con sinh ra và lớn lên trở thành tiếng mẹ đẻ . Tiếng mẹ đẻ đúng nghĩa lại trở thành ngoại ngữ của con .
 Lo là vì nếu bây giờ đưa con về học lớp 2 ở Việt nam chắc con nói thua xa các bạn . Ngô nga ngô nghê như gà mắc tóc !
  Buồn cười vì tối hôm qua mình dặn con : con vắt chanh thì vắt quả nào cho hết quả đấy, đừng để dở dang mỗi góc một nửa quả , nó khô hết chanh mất ngon.
  Con bảo : Vâng, hôm nào con cũng vắt hết cả CHIẾC chanh mẹ ạ !:-)))
   Giọng con hết sức tự tin và hồn nhiên :-)))
                                                     Sấu chua .

2012/11/21

Phân són .

Sáng nay cất một " bài hát " vào cái lọ đem đến cho bác sĩ họ " ngửi " xem có mùi vị gì đặc biệt không ? xem có đường có muối gì ở trong đấy không ?
 Sau rồi đi chìa tay ra cho bác sĩ cắm miếng sắt vào tay cho bật máu ra xem đau tới mức nào :-) , rồi về !
  Lang thang đi bộ trên những con đường trải đầy lá khô . Lá phong vàng từng lớp từng lớp dưới chân... một cảm giác thật là nhẹ nhõm và bồng bềnh .
  Uớc gì con đường dài mãi ...! Con đường không dẫn tới đâu ...!
   Mình không thích bôi trát son phấn lên mặt . Lí do rất đơn giản là mình sợ hỏng da . Với mình mỹ phẩm dù quảng cáo hay ho tới đâu cũng chỉ là thương mại . Nên mình ít khi tin tưởng tuyệt đối vào mĩ phẩm , lại càng không bao giờ lạm dụng mĩ phẩm để làm đẹp .
  Thứ làm cho da đẹp mà mình tin tưởng nhất là nước uống  , giấc ngủ , thức ăn , cách suy nghĩ lành mạnh và trẻ trung từ trong tâm hồn trẻ ra . Sau nữa là kem dưỡng ẩm ,  nước lạnh tinh khiết để rửa mặt hàng ngày .
   Vì thế công cụ " làm đẹp " mà mình để tâm nhiều chính là khăn quàng . Mình thích quàng khăn . Nhiều lọai khăn phù hợp với từng kiểu thời tiết . Đôi khi quàng khăn không chỉ vì ấm vì lạnh, mà chỉ đơn giản là đẹp ( đẹp với suy nghĩ của riêng bản thân ) . Thế thôi !
   Khi quàng một chiếc khăn phù hợp mình cảm thấy rất phấn chấn ! Màu khăn , kiểu thắt nút hay quàng hờ ...bỗng dưng làm cho mình cảm thấy mình đàn bà hơn , quyến rũ hơn ( một chút so với thực tế ) :-) !
  " Vũ khí sắc đẹp " của mình rất nghèo nàn . Mình chi ít tiền cho son phấn , bút chì kẻ mắt , chì vuốt mi .v...v...nói chung mình tòan để nó hết hạn... vì ít khi dùng đến . Khi cần đến thì lại quá data rồi , đành mua lại ...rồi lại chỉ dùng qua quít...rồi bỏ lửng .
  Mình nghĩ còn một lí do mà mình ít son phấn đó là mình rất ghét bị mất thời gian vì Nó . Bị phụ thuộc vào Nó . Hãy tưởng tượng khi định đi đâu đó , ngoài chuyện đắn đo mặc gì ? lại còn phải tiếp tục nghĩ trang điểm kiểu gì ? xanh ? đỏ ? tím ? vàng ? ....ôi chết mất !!! :-))). Chưa kể nhiều lúc mình nhìn thấy mọi người bôi trát mà mình muốn lên cơn sốt  :-)
 Đúng là con dao hai lưỡi có khác !
   Mình thích bút chì kẻ mắt đen , mềm và nhẹ . Dùng mà như không . Lông mi chà đen nhẹ nhàng một chút cho Nét , miễn sao đừng đen như nhọ nồi lạc lên mắt là Ok . Đặc biệt lông mi đừng cong vút cứng đơ như mắt búp bê vô hồn .
  Mình thích son tươi , nhẹ , lẫn vào môi , để không ai nghĩ mình thoa son . Làm sao cho cảm thấy môi mình tươi tắn khỏe mạnh là đủ . Thỉnh thỏang nhợt nhạt một chút cũng cảm thấy thú vị  vì thấy mình yếu ớt cần giúp đỡ che chở ...hoặc cần nghỉ ngơi để chơi tung tăng mà không nghĩ ngợi gì đến công việc ( thì ra vì quá bận rộn nên mình đã trở thành suy nghĩ thế này chăng ? )
   Mình ghét cay ghét đắng son mà bóng nhẫy , thoa son mà nhìn có cảm giác như vừa bị ăn nhầm phải miếng thịt mỡ :-)
   Mình không có cảm giác thiếu thốn khi không trang điểm . Mình chỉ trang điểm khi đến một nơi đông đông người một chút . Nó giúp mình cảm thấy không dễ dãi, không xuề xòa . Thế là đủ . Mình không đi tìm cảm giác mạnh hơn nữa trong son phấn.
    Cuối cùng một làn da đẹp chính một làn da khỏe , mịn căng không cứ là đen , nâu , vàng hay trắng , ít tì vết của thời gian , ít tì vết của mỹ phẩm , không có can thiệp của dao kéo . Và nó phải phản ánh được chiều sâu cuộc sống của một người đàn bà viên mãn về hạnh phúc . Những thứ hạnh phúc giản dị ít tốn kém tiền bạc những luôn hiện hữu xung quanh một cách đủ và đầy :-)))
     Sáng nay đi bộ qua nhà mụ Lem , định rẽ vào gạ mụ ấy cà phê buổi sáng , nhưng chợt nhớ ra mình chưa bôi son. Mà với mụ Lem ra đường không bôi son chả khác gì thả rông không mặc quần sịp . Thế nên mình lại bối rối không dám bấm chuông :-)))
  Tóm lại tự nhiên nhảm chỉ vì không bôi son . Chuyện nọ rọ sang chuyện kia không phải vì rảnh rỗi , vì dù bận mấy cũng phải nhảm một tí mới yên thân :-)))
                                                                     Sấu chua .

2012/11/19

Nghĩ ngợi cuối ngày !

 Mình tự qui định ngầm khi gọi việc đi đái cho lịch sự  thì gọi là đi " Hát " .
 Nói xong lại nhớ đến một lần đi dốt lửa nướng thịt ngoài vườn , mình buồn đái quá nên đành khép nép với bàn dân thiên hạ trong bữa tiệc là mình đi " hát " một bài rồi về chơi tiếp . Đứa cháu của giai chả hiểu mô tê gì liền hưởng ứng mình cách nhiệt liệt và vỗ tay hát luôn một bài ông ổng , làm mình cười te tái , gái nhà mình thì đứng cười sằng sặc như lên đồng :-)))
  Đêm hôm qua tự nhiên chả hiểu sao Hát 7 bài / đêm . Mệt phờ cả người vì Hát :-))
  Có lẽ phải đi bác sĩ để kiểm tra một số bộ phận mới được . Thấy hơi lo lo !
  Hát mà nhiều quá là không tốt !:-) , Hát ít quá cũng không tốt . Quan trọng là Hát vừa đủ :-)))
Hôm nay mình quyết định tân trang lại tâm trạng ủ rủ của bản thân . 
 Mình là " tài sản  quí giá " của chồng con mình . Vì thế mình phải vui vẻ sống , làm việc  cho chồng con mình huởng lợi từ mình :-))
 Mình đem cây lan tím bạn tặng cho mình hồi còn sống ra cắt tỉa lại, thời gian vừa qua tự nhiên cây lan này bị bọ lan tấn công khổ sở , mình định đem vứt đi nhưng rồi cứ nấn ná sợ điềm gở , dù biết rằng sinh sôi và tàn lụi là qui luật tất yếu của vạn vật , nhưng mình vẫn không dám thẳng tay vứt đi . Thế là cứ tắm cho lan, nhặt từng con bọ bé li ti chui rúc khắp nơi trong các kẹ lá . Một cành lan khẳng khiu bé nhỏ đâm chồi nhưng nó cong queo khổ sở vươn lên đầy đau đớn trong bệnh tật ...hôm qua nó đã nở ra 2 bông lan trắng tím rung rinh trong một nỗi mơ hồ của mình ! Cuộc sống luôn luôn chứa đựng những bất ngờ  ! Vì thế làm người tuyệt đối không bao giờ được phép tuyệt vọng !
  Mình đi xung quanh nhà chăm sóc lan . Mình đã phát hiện ra cùng một lúc bốn cây lan vàng , trắng , tím , đỏ đều đang trổ hoa mới .
   Có những sự tái sinh kì diệu ! Bởi vì sau những lụi tàn, mình bỗng nhận ra mình càng phải trân quí hơn nữa những gì mình đang có !!!
  Bạn ơi bình yên nhé ! Mình sẽ bên nhau mãi trong nỗi nhớ rất đỗi dịu êm !!! 
 Không còn đau đớn , không còn vật vã khổ đau , bạn đang mỉm cười dõi về phía chúng tôi đúng không ???
 Cuối cùng vẫn là nghĩ về bạn !!!
                                                                                                         Sấu chua .

Nấm mộ .

                                                         Nấm mồ .
              Xin đừng đến bên mộ tôi và khóc 
         Tôi không còn , cũng chẳng phải ngủ quên
             Tôi đã là hàng ngàn cơn gió thổi 
          Là những tinh thể lấp lánh
            Phản chiếu trên nền tuyết trắng 
             Tôi đã là giọt nắng 
       Phủ trên cánh đồng trĩu hạt 
          Và là mưa giữa thu dịu dàng
        Lúc cánh én nhỏ vút lên .
     Vào một sớm mai khi em thức dậy
        Đó là tôi - chim nhỏ rời bầy 
     Tôi sẽ là vì sao lung linh
        Thắp sáng trời đêm mãi mãi 
    Xin đừng đến bên mộ tôi và khóc 
       Tôi không còn , cũng chẳng chết đâu em .

                                                                              Mary Frye
                                                                            (1905 - 2004 )
   Níu vào bài thơ này , mình sẽ thanh thản nhớ đến bạn mãi mãi !!!
   Hôm nay bạn đi đã hơn một tuần lễ rồi .
  ... Nhớ mãi những buổi sáng chúng mình trèo lên hai cái ghế cao lênh khênh cạnh cửa sổ uống cà phê với nhau , buôn chuyện giời chuyện bể ... Khóm ngải cứu ta mình trồng chỉ vì bạn thích trứng tráng ngải ...vậy mà cây vẫn xanh ...bạn lại đi xa  quá ! 
                                                                Sấu chua .

2012/11/14

Mầu đen .

  Bạn sinh thằng bé lúc tuổi cũng không còn trẻ nữa . Gần 40 chứ ít gì .
  Gần đây mình còn vỡ lẽ ra bạn đã bất chấp cả bệnh bẩm sinh của mình để sinh được thằng bé này .
  Trời thương vợ chồng bạn , thằng bé sinh ra đủ ngày đủ tháng , đủ cân , lại khỏe mạnh , khôi ngô tuấn tú .
  Đặc biệt càng lớn nó càng thông minh , dậy cái gì cho nó chỉ cần nói một lần là nó vanh vách và nhớ như in .
 Tính nó ôn hòa và tình cảm . Nó nhậy cảm hơn chị nó . Chị nó ngồi xem vô tuyến là dán chặt mắt vào vô tuyến , mẹ sai gì là phải vài ba câu mới đứng lên , phụng phịu rồi làm gì mới làm . Nó thì không , nó cũng nghịch ngợm, hò hét , chạy nhảy , nó thích xếp hình Lego , thích lắm, có bộ nào mới là ngồi xếp mê xếp mải . Nhưng dù mê tới mấy nghe thấy mẹ sai chị lấy cho mẹ cốc nước , cái khăn , hay cái gì gì , mà chị nó chưa đi , là nó đứng phắt lên đi lấy dí vào tay cho mẹ nó ngay . Kể ra với một đứa trẻ lên 4 như thế cũng hơi lạ ! Nhưng nó là như thế ! Nhậy cảm và tình cảm với mẹ lắm ! Mẹ nó thương nó lắm, yêu nó lắm . Ai mà không thương cho được !
  Thằng này quấn mẹ , nghĩa là không thích rời xa mẹ dù chỉ vài bước, đi chơi thì nó thích lắm , nhưng mẹ nó không đi thì nó cũng ở nhà luôn . Đi ngủ mẹ nó bảo nó cứ phải sờ sờ tay mẹ nó một tí mới ngủ được .
  Từ ngày mẹ nó ốm lên ốm xuống . Nó ngơ ngẩn hẳn . Mắt cứ buồn vời vợi , chắc không hiểu nổi vì sao mẹ nó trước ngày nào cũng chở nó đến trường , chiều đón nó về, đưa nó đi chơi chỗ nọ chỗ kia , nấu cho nó món nọ món kia nó thích mê ăn căng cả bụng như cái trống ếch .
  Thế mà mẹ nó cứ đi đâu ? nhà cứ vắng hoe vắng hoắt . Nó mang máng mẹ đi mua Lego cho nó . Nên lần nào nói chuyện điện thoại với mẹ , nó cũng hỏi đi hỏi lại " bao giờ mẹ về ??? " . Mẹ nó bảo con ăn nhiều ngoan là mẹ về , nó vui lắm , nó ăn nhiều ăn ngoan ...nhưng mẹ nó vẫn ...không về . Nó hay dặn mẹ thật kĩ khi nào về nhớ mua cho nó bộ lego thật to ! 
   Rồi tuần nào bố nó cũng chở hai chị em nó đi ô tô rất xa để đến thăm mẹ . Mọi người bảo mẹ nó bị ốm .
   Mẹ con gặp nhau mừng mừng tủi tủi . Mẹ nó hay ôm nó rất chặt ! rất chặt ! Như thể sợ nó sẽ chạy mất !!!
  Nó không chạy đi đâu cả ! Mẹ đừng sợ nó đi chơi ! Nó không thích đi chơi khi không có mẹ !!!
  Một ngày mùa đông trời xám lạnh . Có nhiều người gặp nhau ở một nơi rất rộng , lạnh và có nhiều mầu đen . Bố nó dắt hai chị em nó đến đấy . Mắt nó buồn như thể không có tia ánh sáng nào ! Mắt trẻ con không thể như thế !!!
  Mọi người khóc nhiều , rồi ôm nó . Nó không hiểu vì sao ? mắt cứ mở to ngơ ngác  !
  Nó hỏi " bao giờ mình về hả bố ? " 
  -Một lúc nữa mình về con ạ !
   Đứa con trai bé bỏng thơ ngây đi đám tang mẹ về . Nó thấy mọi người đem ảnh mẹ nó đặt lên một chiếc bàn trải khăn trắng . Mắt nó mở to tròn ngơ ngác ! Nó hỏi bố " bao giờ mình lại đi thăm mẹ hả bố ? "
   Câu hỏi ngây thơ của đứa con ngày đầu tiên mồ côi mẹ xóay vào lòng người cha ngày đầu tiên mất vợ khiến cho người cha chạy ra nấp vào cửa đứng khóc nghẹn ngào .
  Tôi một người nghe thấy , nhìn thấy , lòng nghẹn cứng như có cả một quả núi đè vào ngực .
   Những ám ảnh đen tối !!! Buồn như không thể nào buồn hơn được !!!
                                                                            Sấu chua .

2012/11/13

Có những niềm đau !!!

   Bạn hay tôi , ai trong chúng ta cũng có đôi lần tự hỏi " Chết có nghĩa là hết phải không ??? "
  Hôm qua  bạn ĐI , đi xa lắm , chúng mình sẽ chẳng còn gặp được nhau  :-( . 
  Praha trời buồn u ám và xám xịt !
  Lòng tôi cũng trĩu nặng và xám đen !
 Lần giở lại kí ức của hai đứa mình . Ngắn ngủi vì chỉ có hơn 11  năm trong suốt một đời người dài thật dài !
 Chẳng biết vì sao mình lại quen nhau ?
  Tôi vẫn còn nhớ , nhớ rất rõ có một ngày bạn bé nhỏ , mảnh dẻ đẩy một chiếc xe nôi vào chỗ tôi bán hàng . Thế rồi chúng mình quen nhau, làm thân với nhau một cách nhanh chóng . Điều này hơi đặc biệt với tôi . Trong chiếc xe nôi là một bé gái bé nhỏ , bé hơn mọi đứa trẻ bình thường . Tôi đặc biệt ấn tượng với đứa bé gái này , vì nó gợi đến cho tôi một nỗi đau mà tôi đã từng trải qua . Vì thế chẳng hiểu rõ bạn mấy , nhưng tôi lại yêu đứa trẻ . Một thứ tình yêu mơ hồ nhưng gắn kết .
  Thời gian bên nhau , mình chia sẻ với nhau nhiều thứ . Những     lo toan nhọc nhằn của kiếp người xa xứ ,  những bộn bề cực nhọc của cảnh đàn bà mưu sinh . Tính bạn cả lo hay nghĩ , cái gì cũng vơ vào mình , nên mình thương bạn lắm ! Tính bạn thẳng thẳn, tốt bụng lại hay thương người , nên mình càng thương bạn ! Tính bạn đầy đặn như bát nước đầy , nên mình càng trân trọng bạn !
  Ngày bạn sinh con trai, mình vui như mình cũng có được thêm một đứa con trai ! Ngày ấy thích nhỉ , hai đứa tòan ngồi ngắm con trai lớn lên  từng ngày !!! Hạnh phúc thật !!!
  Tại sao bệnh tật lại nhằm bạn mà trúng ??? Ngày nghe tin bạn trọng bệnh, mình cứ không chịu tin .Lúc nào cũng hi vọng , hi vọng cho tới tận sáng hôm qua . Nhất định lúc nào cũng tin tưởng bạn sẽ vượt qua bệnh tật để trở lại với chồng con , với mình . 
   Đêm qua tôi trở về từ đám tang bạn , ôm ấp lần sờ những đứa con của mình đã ngủ say trong đêm , càng cảm nhận rõ nỗi đau trước khi ra đi của bạn . Nỗi đau của người mẹ canh cánh lo lắng che chở cho những đứa con còn thơ dại . Cái hạnh phúc được nâng niu chăm chút và nhìn con cái lớn lên từng ngày đã tuột khỏi tay bạn làm tôi đau đớn !!! Thương bạn nhiều nhiều lắm lắm , bạn ơi !!!
   Biết bạn còn dang dở một vài ước vọng hoài bão về con cái , về một mái gia đình đầm ấm yên vui .
  Tuổi thơ của bạn chắc cũng nhiều cực khổ thiếu thốn . Lớn lên chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc đã nhiều sóng gió bôn ba ...Khi cập được bến bờ của hạnh phúc nhưng lúc nào bạn cũng tất bật tuyềnh toàng
... để rồi một đám tang vội vã gấp gáp tiễn bạn về một thế giới rất xa ...!
  Cuộc sống vốn VÔ THƯỜNG !
  Bạn ơi hãy yên nghỉ ! Hãy an lạc siêu thóat nhẹ gánh đời ! Và phù hộ cho chồng con bạn luôn được mạnh khỏe bình an !
  Hôm qua mình nghe rất rõ lời hứa của chồng bạn với bạn trước lúc đóng lại mối âm dương cách trở là anh ấy nhất định sẽ nuôi dạy con cái nên người đúng như những mong mỏi của bạn đấy . Tin anh ấy nhé ! Hãy tin và tiếp thêm cho anh ấy sức mạnh bạn nhé !
  Với tôi chết không bao giờ là hết vì bạn còn mãi trong nỗi nhớ của tôi !!!
   Lại nhớ miên man những ngày chúng mình sống bên nhau ...!!! 
     Kỉ niệm đẹp còn sống mãi !!!
    Kí ức đẹp còn sống mãi !!! Là mình vẫn gần nhau đúng không ???
                                                                         Sấu chua .

2012/11/05

Sống một lần hay ...hai ?

Phàm đã là người Việt sống trên đất Séc dĩ nhiên là ai cũng làm việc nhiều . Nói thế vì số đông đều sống kiểu như thế . Số ít thuộc về thiểu số nên không nói đến , nhưng mà tìm thấy số người như thế là rất hiếm .
  Cái gì cũng có nguyên nhân sâu xa của nó . Nhất định không bao giờ có chữ Tự Nhiên . Chưa kể làm người ai chả thích nhàn hạ sung sướng . Mấy ai mong mình khổ sở vất vả bần hàn bao giờ ? 
  Bản thân mình và nhìn ra xung quanh bạn bè , hầu như ai cũng cần mẫn làm việc quên cả bản thân . Quên đi nhiều những đòi hỏi tối thiểu của bản thân . Cốt để : Tồn tại . Việc hàng đầu là tồn tại .  Con người khi việc sinh tồn chưa được bảo đảm thì chẳng ai nói hay, nói giỏi được ! Có tồn tại mới có nhiều việc khác để bàn tới bàn lui , bình luận này nọ cho sướng mồm .:-) 
  Không thể phủ nhận đa số người Việt ra nước ngoài sinh sống đều dưới các hình thức di dân với nhiều tên gọi mĩ miều hoặc là cay đắng . Tất cả hầu như đều ra đi với hai bàn tay trắng . Lí tưởng không , kiến thức ít ỏi , bằng cấp là con số 0 to tròn vành vạnh . Ai cũng phải bằng mọi giá ( thậm chí giá rất đắt ví như mạng sống , nhân phẩm ) để tồn tại .
   Vì thế rất dễ hiểu , khi ai có cơ hội việc làm cũng đều làm việc tận tâm tận lực tận sức để hi vọng thành công , nhỏ hơn là hi vọng sống một cuộc sống bình thường nhất như những người bản xứ . 
  Nếu một người nước ngoài sống ở Séc và một người bản xứ có cùng thân phận , trình độ , khả năng ngang hàng nhau  cùng nhau đến sở lao động đăng kí việc làm , bạn sẽ nhận được câu trả lời thế này : Rất tiếc tôi phải từ chối anh ( chị ) vì chỗ này bao giờ cũng được ưu tiên cho người của nước tôi , khi nào họ từ chối chúng tôi sẽ thông báo cho anh ( chị ) biết !!!
   Đừng bao giờ tìm kiếm sự công bằng , vì sự công bằng bao giờ cũng chỉ là tương đối . Công bằng với người này nhưng đôi khi lại trở thành bất công với người kia .
  Nếu bạn sống ở một đất nuớc văn minh và phát triển , khi chứng kiến lịch làm việc của những người Việt Nam , bạn sẽ nghĩ gì ? : 7ngày / tuần . 12 -14 tiếng / ngày . 
 Nếu đi làm thuê bạn không chấp nhận lịch làm việc này , bạn sẽ không có cơ hội để làm việc , vì người chủ thậm chí họ còn làm nhiều hơn cả bạn để có thể có tiền trả lương cho bạn đấy .
 Nếu làm cho bản thân thì phải làm hết mình thôi . Làm việc khoa học 8 tiếng / ngày ư ?  tồn tại kiểu gì ? 
  Mở cửa hàng 5 ngày / tuần , nghỉ thứ 7, chủ nhật ư? các đại siêu thị mở cửa nostop đấy !
  Đi nghỉ hè , nghỉ đông ư? ai chu cấp tiền bạc ? Tiền đấy nếu có phải để dành để về phép thăm cha già mẹ yếu , thăm quê hương bản quán . Chưa kể có rất nhiều người Việt còn nặng gánh gia đình, họ là trụ cột , là người kiếm sống để  chu cấp tiền bạc giúp đỡ những người anh em  họ hàng còn khổ sở hơn họ, vấn đề ấy thuộc về truyền thống và đạo đức, không phải ai cũng dễ dàng trút bỏ !
    Ai cũng biết đời người ai cũng chỉ sống một lần . Nhưng nhiều người Việt Nam vẫn sống và làm việc như thể họ còn có một cuộc sống thứ hai . Cuộc sống ấy là tương lai của con cái . Nếu không tồn tại tốt và vững chắc , ai đảm bảo cho con cái họ được yên tâm học hành , và theo đuổi đến cùng sự nghiệp học hành đầy gian nan và tốn kém ???
  Lịch sử cũng không lặp lại lần thứ hai . Những đứa trẻ được sinh ra ở Séc cũng không thể tồn tại nếu chúng giống hệt cha mẹ chúng .
   Và nếu có phải trở lại đứng chợ trời , lều bạt chắc chắn chúng cũng không đứng với tư thế của cha mẹ chúng . Và cũng chẳng ai để chúng đứng tồi tệ như thế !!! :-( 
  Mình biết có nhiều bạn trẻ sinh ra và lớn lên ở Séc , họ có cái nhìn phiến diện về chính những người sinh ra họ . Họ hờn dỗi  trách móc và đánh giá chưa chính xác về sự lao tâm khổ tứ của cha mẹ họ . Họ cho mình cái quyền phán xét thế hệ đi trước . Họ dễ dàng nói NẾU . Nếu họ họ sẽ thế này ...thế kia ...! Vẫn biết nói Nếu : " Nếu ....thế này thì tôi sẽ nhét cả Paris vào trong lọ " . Nhưng cuộc đời không đơn giản chỉ trong chữ NẾU !
 Dĩ nhiên bạn có quền khước từ sự hi sinh của người khác , kể cả sự hi sinh của cha mẹ , nếu bạn không cần sự hi sinh ấy mà vẫn tồn tại một cách ung dung tự tại nhất . Có thể  nào không ???
   Khi mọi sự thay đổi còn chưa diễn ra ngay tức khắc , thì sự hi sinh của những thế hệ di dân đầu tiên vẫn còn đầy cay đắng và tủi nhục ! Hãy trân trọng sự hi sinh dù nó diễn ra dước hình thức nào vì nó luôn luôn xuất phát từ trái tim khao khát vươn lên mãnh liệt và tình yêu vô bờ bến của cha mẹ với con cái  !!!
   Nếu hiểu ý nghĩa của cuộc sống : là chỉ sống một lần trong đời , hãy tận hưởng cuộc sống này . Thì cũng có thể hòan tòan hiểu theo một ý nghĩa khác : vì chỉ sống một lần trong đời nên có nhiều người đã tận sống hết mình cho hạnh phúc và tương lai của người khác . Chấp nhận và hiểu điều này hay không còn tùy thuộc vào sự cảm nhận của mỗi người .
   Thế nên đời vẫn nhiều hệ lụy mà sinh ra !!!

                                                                               Sấu chua .

2012/11/04

Những ngày đầu đông !

Thế là cũng ì ạch hết một tuần . Mình cũng muốn chui thóat ra khỏi tâm trạng chán nản và mệt mỏi . Quái quỉ người lúc nào cũng như quả bóng bị xì hết hơi . Uể oải, cáu kỉnh chán chết đi được !
  Sáng nay dậy bật ngay máy làm một mẻ sữa đậu nành tươi , máy cũng chỉ làm được một mẻ (1,5 l ) , muốn làm thêm thì phải lôi màng lọc ra cọ sơ qua vì cái màng lọc làm hiện đại quá , nên đậu lọc rất mịn, nhưng bù lại nó hay bị bít lại, muốn làm hai mẻ sữa để uống cả ngày là rất lích kích . Thôi thì méo mó có còn hơn không . Từ ngày bố mẹ sang , mang cho mình cái máy làm sữa đậu nành tại gia , mình đã thỏa mãn cơn thèm sữa đậu nành một cách tuyệt đối . Ngày xưa muốn làm cốc sữa thì lười vô cùng, lọc lọc đun đun, chưa kđun sữa đậu rất hay khê, cứ chăm chăm chú chú ngóay ngóay chọc chọc, nhưng sểnh ra đưa mắt nhìn giời nhìn đất một tí là biết tay nhau ngay , tính tình thì cầu tòan nên khổ sở , sữa đậu ngon tới mấy mà bị bén nồi là chả còn thích uống nữa  Đã thế lại hay bị trào , lau bếp chết thôi !
  Một mẻ sữa chia đều cho bn người / 4 cốc là xong tiêu chuẩn .  Nóng bỏng, thơm tho và tinh khiết . Mầu sữa trắng ngà bốc khói nghi ngút , tỏa mùi đậu nành thơm ngậy . Mê bỏ xđi được ! Uống đều thế mà chưa thấy da dẻ mịn màng thêm chút nào ??? Đúng là bệnh già  khó chữa !!! :-)
   Dọn dẹp nhà cửa cuối tuần , vẫn bao nhiêu là việc , việc trên nhà ,việc dưới nhà ,việc xung quanh nhà , Làm ù cả tai mới thấy vãn . Hôm nay mình đã dọn dẹp xong vườn tược , cắt tỉa nốt những khóm cẩm chướng hương cho chúng ngđông êm ả . Đèn nến , chuông , lọ , cất ...cất hết . Vun lá rải vào các luống đất . Đổ nước ở các bồn chứa bằng nhựa cho sạch sẽ rồi úp ngược lên , năm ngóai quên vụ này nên bị vỡ mất một bồn chứa cả 1000 l nước , xót hết cả diều ! Chả hiểu mình trở thành một nông dân thực thụ từ bao giờ ??? Nên việc cứ gọi là nhiều quanh năm suốt tháng chả bao giờ ngớt ! Không làm thì việc còn đấy , chứ làm là chả bao giờ thấy hết , chỉ tươm tươm cũg thấy khoái lắm rồi ! 
  Hục hục ngoài trời cả mấy tiếng cũng thấy đầu óc nhẹ nhõm đi chút chút . Thảnh thơi ngắm thành quả là một mảnh vườn đã được cắt tỉa dọn dẹp , quét tước gọn ghẽ . Lòng khẽ mường tượng một chút đến những ngày đông trời đầy gió , tuyết trắng phủ kín mảnh sân , mình nhất định sẽ lăn tuyết gom lại làm một anh người tuyết giữa sân , cắm củ cà rốt làm cái mũi , nhét hai quả táo làm mắt , đội cho cái xô làm mũ , cài thêm quả chuối làm mồm là anh người tuyết sẽ cười rõ tươi giữa sân trong giá lạnh tơi bời !:-) 
  Mùa đông đến, tay càng ngày càng xấu , cộng với tay búp măng làm ti tỉ việc , tay nấu cơm , tay rửa bát , tay quét nhà, tay xúc rác , tay dọn bìa carton chất thành đống ,tay dọn hàng , tay cọ toa let... càng nghĩ càng xót xa đôi bàn tay ...giờ thành tay búp gì ...chả biết nữa ??? :-)) Thôi thì dòng đời muốn xô đẩy bàn tay mình tới đâu thì tới !!! 
   Những ngày đầu mùa đông , hàng cây trơ trút lá !
 Lòng mình thường ngơ ngẩn vì bỏ lại những mùa trôi ! Bất chợt nhớ ! Nhớ cồn cào  , da diết những tán bàng đỏ rực thắp lửa những mùa đông ở một góc phố quanh co ngày thơ dại !!!
  ...Xa lắm ...xa lắm rồi !  Sấu ơi !!!

                                                                       Sấu chua .