Stránky

2015/08/30

Lửa

Mỗi năm chúng tôi có một ngày quay trở lại với nhau, quay lại với thời tuổi trẻ đầy háo hức. 
Trút bỏ hiện tại, trút bỏ lo toan. 
Cài lên môi những nụ cười.
Tô lên đời những khuôn mặt rạng rỡ.
Ngồi cùng nhau dưới bầu trời đầy sao và sương đêm mát lạnh.
Kể cho nhau nghe những câu chuyện vui nhất.
Nắm tay nhau náo nhiệt hồn nhiên.
Bất chấp thời gian dắt díu nhau trở về cái thời vụng dại, rạng rỡ và trong veo♥
                       
                    ...
500km đi và quay trở lại.
1000km dưới cái nóng 46°C trên mặt đường xa lộ.
Một người chở một người đi chơi. Cứ thay nhau, đứa này chở đứa kia vượt qua những cánh đồng, những dòng sông, những cánh rừng, những thành phố, những làng mạc hiền hòa như tranh vẽ.
Tháng tám lúa mì chín vàng, rơm rạ óng ả dưới mặt trời chói chang.
Mơ, đào chín đỏ nặng trĩu dọc lối xe đi.
                                            ...
Trở về nhà lúc xâm xẩm tối. Con gái ào ra đón mẹ, mắt vui lấp la lấp lánh bảo " mẹ đi con nhớ mẹ quá♥"
                                   

           
Lên nhà chỗ nào cũng cắm hoa.
Bàn ăn nến đã đốt, rượu vang được rót sẵn.
Con gái nướng Lasaga mừng có hai người điên lên lấy nhau đẻ ra anh em chúng nó :-)))
                    

" Ở đâu cũng tốt, nhưng trở về nhà bao giờ cũng tốt nhất"
Cái cảm giác vô cùng dễ chịu, nhẹ nhõm và hạnh phúc sau một ngày đi chơi, trở về, có những đứa con mong ngóng đón chờ mẹ♥
22 năm một cuộc hôn nhân chưa thể gọi là dài. Hôn nhân giống như những con đường, có lúc bằng phẳng, có lúc gập ghềnh, có những vạt hoa, có những ngã rẽ tưởng chừng như chia lìa mãi mãi.
                                                   ...
Có những thứ đã cháy, phải giữ cho nó đừng tắt.
Cái gì đã tắt, phải nhóm lại cho nó bừng lên.
Những thứ lửa ở trong trái tim mình.
                      

                                                                         Sấu chua.

2015/08/27

Những ngày nắng đẹp.

Chẳng mong chờ nhưng mùa hè cứ cạn dần.
Tuần lễ cuối cùng của tháng tám mình quyết chạy đua với nó.
Trời cao trong vắt và xanh veo. Hễ chỉ cần ngước nhìn lên bầu trời thôi thì dường như mọi u sầu trên cõi đời này đều trở thành vô nghĩa.
Hôm qua gọi điện mời gia đình chị bạn đến ăn trưa ngoài vườn. Nàng cứ thắc mắc sao không là buổi tối?
Mình quyết là chỉ buổi trưa thôi, chỉ vì trời quá đẹp.
Bởi vì trong những ngày nắng đẹp người ta chỉ nên sống trọn vẹn với nó, hết mình với nó là đủ.
Dẹp bỏ bận rộn, đẹp bỏ ưu tư, dẹp bỏ công việc.
Bàn ăn mát rượi cơn gió trưa hè.
Nắng đùa trên bát đĩa.
Chuông gió đong đưa leng keng vờn theo tiếng nói tiếng cười.
Những con chim ngẩng cao cổ hót vang lừng trong vòm lá. 
Mùi táo chín thơm nồng lên trong một buổi chiều ấm sực và êm ả.
Mình nướng thịt làm món bún chả. Ăn chỉ là cái cớ cho mình với bạn ngồi giữa trời xanh nắng vàng.
                                              ...

Hôm nay nấu chè cúng rằm.
Ngày mai kho một nồi thịt với trứng, nấu vài món linh tinh cho trẻ con không đi chơi, ở nhà có sẵn đồ ăn. Còn mình với Sấu giai lên đường vi vu.
Lâu quá chẳng đi chơi kiểu hai người. Kiểu dậy sớm tinh mơ, có trà nóng, có cà phê nóng trong phích, có bánh mì, có đồ ăn tự làm sắp trong những chiếc hộp thật đẹp, trèo lên xe phóng vi phóng vút, nhạc mở khi nhỏ khi to. Những cánh đồng, những ruộng nho tít tắp, những câu chuyện không đầu không cuối...
Thấy mình trẻ lại, không vướng bận con cái, cơm áo gạo tiền.
Trên đường thấy chỗ nào xanh, đẹp, tầm nhìn thóang đãng thơ mộng thì tạt xe vào uống trà với nhau trong im lặng. Những khỏang lặng đủ để hai người sau đó tiếp tục sống với nhau trong ngàn vạn những vội vã ồn ào, xô bồ và ngột ngạt.

Soi mãi rồi, chân không có nhiều nốt ruồi son, nhưng cứ nghe thấy đi là bồn chồn, háo hức.
Đôi lúc đi chỉ là cái cớ cho người ta trở về bình yên trong những toan tính vụn vặt một kiếp người.
                                                            Sấu chua.
                            


2015/08/25

Ăn được ngủ được là tiên...

Nàng ốm. Ốm cả tháng trời. Bác sĩ làm không biết bao nhiêu cái xét nghiệm, mà không tìm ra được bệnh gì.
Cuối cùng họ phải chữa theo cách thế này, truyền vài loại thuốc, xét nghiệm trên máu xem thuốc nào có tác dụng nhất, rồi chọn ra thứ thuốc ấy trị bệnh cho nàng.

2015/08/22

Ai bảo tình yêu là khổ?

Hơn chục ngày trước chia tay mẹ ở sân bay thì không có cảm giác nặng nề nhung nhớ vì nghĩ sẽ còn gặp nhau ở nhà em gái, tiễn mẹ ra sân bay trước khi mẹ bay về HN.
Đùng cái con gái ốm lai rai, chỉ nghĩ ốm qua loa rồi khỏi, thì con gái bị túm vào viện nằm ngót cả chục ngày, thế là phá sản cái kế hoạch nhong nhong cả nhà trên ô tô đi tiễn mẹ bên ĐM, rồi rong ruổi chơi nốt để khóa sổ mùa hè.
Gần đến ngày mẹ bay mới nhận ra mình nhớ mẹ biết bao! 
Thèm được nói vài điều thêm nữa với mẹ!
Chợt nhận ra một cách thống khổ rằng mẹ con mình lúc nào cũng phải sống trong xa cách ngàn trùng!
Vì xa cách nên có nhiều điều muốn chia sẻ cũng trở nên khó khăn.
Vì xa cách nên những cơ hội để chăm sóc mẹ hàng ngày như bữa cơm chén nước cũng hiếm hoi ít ỏi.

2015/08/20

Niềm nở có hệ thống.

Mình không nhớ mình đọc ở đâu đó là tâm hồn của con người nặng gấp ngàn lần thể xác.
Có thể vì thế mà buồn vui cứ đến rồi đi, không biết khi nào dừng lại.
Hôm nay dọn vườn cắt đi những cành hoa cũ. Nhặt táo rụng, mận rụng dưới gốc cho thật sạch. 
Sắp hết tháng tám rồi, mầu của úa tàn đã vương vấn trên hoa cỏ. Mùa hè đã trôi đi quá nhanh, mình đã bị những ngày tháng của sum họp ngắn ngủi cuốn phăng đi. Bây giờ ngồi nhớ lại, có lúc mỉm cười, có lúc nước mắt cứ ứa ra.

2015/08/15

Rối.

Tháng bảy trôi đi như một cái nháy mắt. Những ngày tháng sống, đi chơi với bố mẹ thỏang nhanh như một giấc mơ. Ngày lẫn vào đêm, đêm hòa vào ngày, những con số của ngày tháng biến mất, chỉ còn những bữa cơm quây quần bên nhau, những đêm rúc vào ngủ cạnh mẹ, xoa xoa sờ sờ cánh tay mẹ êm êm mềm mềm mát lịm...Có những thứ với người này quá bình thường lại trở thành niềm ám ảnh và ước mơ của người khác. Đời éo le không chịu được!
Tháng tám đến lúc nào cũng không nhớ rõ, chỉ biết một buổi tối trở về nhà mẹ đã bay đi, con gái thì ốm nằm viện. Nhà cửa chống chếnh, lòng mình trống huơ trống hoác như thể có một cái ống to đen ngòm thủng ra mà không làm sao trám lại cho nó kín.