Stránky

2017/02/21

Tháng hai.

Buổi chiều nhìn thằng con khoác bao đàn đi chơi nhạc tự nhiên lòng thấy chùng xuống, vui vui nhè nhẹ. 
Cậu có một ban nhạc nhỏ, chơi vui là chính, sắp tới cậu đi học xa nhà, tạm xa ban nhạc, nên mai chơi cùng nhau một buổi chia tay, khi nào gặp lại lại tính tiếp.
Buổi chiều chat chít với gái qua fb, gái bảo hôm nay con được về sớm, con đang nấu bí đỏ với đậu gà.
Nghe cũng thấy vui vui nhè nhẹ.
Gái ăn một bữa ở trường, buổi tối thường tự nấu ăn.  Các món gái nấu thường từ rau, củ và đậu. Gái bảo ăn thế vừa tốt, nhanh lại rẻ. Nhưng dạo này kêu giời lên rau đắt quá!
Ai giời một cân thịt nạc thì 6 eur mà hai hai cây salat cũng từng ấy tiền, làm gì sinh viên chả kêu oai oái.
Dạo này mẹ bận, không nấu ăn cho gái mang lên trường được, gái bảo không sao, bao giờ mẹ có thời gian thì mẹ nấu cho con, không nấu cũng không sao, trước khi đi còn nướng một mẻ bánh để cả nhà uống trà với nhau.
Cuối cùng thì những ngày tháng sống xa con cái mà mình luôn mường tượng, cố gắng sắp xếp làm quen, chuẩn bị tâm lí, tìm những niềm vui mới cho bản thân trong cả mấy năm qua... rồi cũng đến. 
Nhưng cuộc sống là như thế. Không ai có đủ sức mạnh để ngăn lại một dòng chảy ào ạt như vũ bão của đời sống này.
Nếu ngày nào mẹ còn mong ước các con có đủ sức mạnh của đôi chân để đi, sự mạnh mẽ của tâm hồn để độc lập, sự trưởng thành trí tuệ để vươn xa... thì ngày đó đã bắt đầu rồi.
Cũng may còn có một công việc để làm.
Vài cái cây để chăm.
Vài người bạn để hò hẹn rú rít.
Một cái bếp để vùi vào mỗi khi bung biêng.
Một bàn tay để nắm.
Và nhiều nhiều con sông dòng suối muốn ghé đặt bàn chân.
Để cho mẹ đủ vui sống và ngóng lũ trẻ của mẹ trở về mỗi khi chúng mỏi gối chồn chân.
                                                                                 Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat