Stránky

2012/05/16

Chim không hót ngày mưa .

      Cách đây 15 -17 năm, thành phố mình ở là một trong những thành phố có người Việt đến sinh sống đông thứ nhất thứ nhì trên tòan nước Séc .
  Séc vốn bé nhỏ hiền hòa, dân số chỉ chừng chục triệu người tính cả dân nhập cư. Tính cách người Séc nói chung cởi mở và hơi ghen tị .
  Công bằng mà nói với một người cư trú vô thời hạn trên đất Séc như mình , mình thành tâm biết ơn người Séc, biết ơn mảnh đất Séc, biết ơn thiên nhiên Séc đã bao dung cưu mang che chở mình.
  Không biết ơn sao được khi mình đi mà không trở về ,  níu lại yêu đương, sinh con đẻ cái , sinh cơ lập nghiệp , bám rễ sâu vào một mảnh đất lạ ?!
  Mỗi lần háo hức về Hà nội, mình những tưởng Hà nội sẽ chiếm trọn vẹn tâm trí mình , nhưng mà không phải vậy . Chỉ sau một hai tuần đầu, vào những buổi chiều bắt đầu mình cũng nhớ Séc . Nỗi nhớ giống hệt như khi vào bữa cơm tối ở Séc mình nhớ Hà nội. Óai oăm là khi con người ta chùng chình ở giữa hai đầu nỗi nhớ . Xa nơi này, nhớ nơi kia . Về lại nơi kia lại khao khát nơi này !
  Ở nơi yên ả thì thèm cái ồn ào náo nhiệt . Ở trong lòng náo nhiệt lại thèm thuồng cái tĩnh lặng cô liêu !
    Hôm nay cứ nắng ửng lên rồi mưa đá rào rào. Lập đi lập lại từ sáng tới tối, mình đếm được ngót nghét chục lần. Bật lò sưởi thì hơi hâm, mà không bật hơi rét .
   Hôm chủ nhật vừa rồi, mình vừa mở cửa hàng được một lúc thì có một chị Việt nam đội nón chạy te te vào mời mình mua bánh rán. Chị nói nhanh như máy khâu . Giới thiệu có bánh khoai sọ và bánh rán nóng. Bánh rán thì mình chả thèm, vì mình làm chắc chắn ngon hơn chị ấy, và cơ bản là mình sợ dầu rán của các chị này lắm. Ngửi mùi dầu mình cũng đóan được dầu của các chị sẽ đen như nước cống vì được đun đi đun lại tới mức không thể đun được nữa mới thôi. Nhưng nghe thấy có bánh khoai sọ thì tự nhiên mình lại nổi máu tò mò. Khoai sọ là món mình thích, mà làm  bánh khoai sọ thì mình chưa làm bao giờ, thế là mình tò tò đi theo chị ấy ra xe . Hai vợ chồng cùng tất cả thúng mủng dần sàng chất hết lên xe . Chồng thì lái xe. Vợ thì bán hàng. Bánh trái chắc dậy sớm cùng nhau chế biến rồi ủ nóng bằng kiểu rất dân dã và Anamit nữa , nghĩa là bánh khoai sọ thì ủ trong một cái thùng giấy chèn đầy quần áo cũ ( mình nhìn thấy cả cái ống quần thò ra ). Bánh rán thì đựng trong một cái thúng giấy khác , giữa các lớp bánh rán thì được ngăn bằng các lớp bìa xé ra , chắc để thấm bớt dầu chảy . Mình nhìn tủm tỉm cười , theo như lời giới thiệu nhanh như tên bắn của chị, thì chứng tỏ chị nghĩ mình là cực kì chuyên nghiệp và sạch sẽ.
   Nói thật nhìn thấy cái ống quần ủ bánh cho nóng của chị là mình không còn muốn ăn bánh nữa rồi nhưng phải công nhận là chị nắm bắt tâm lí khách hàng rất nhanh. Chị bảo mua giúp cho chị đi em, trời lạnh và xấu quá, chị định đi bán chợ giao hàng, nhưng thời tiết kiểu này chắc cũng chả bán nổi...bla bla...
   ... rồi chị chuyển câu chuyện cực nhanh chị là đồng hương của giai nhà mình đấy , mình hỏi chị biết quê chồng em ở đâu mà nhận đồng hương ? Thì chị bảo chị A là đồng hương với chị, và chị A lại quen giai nhà mình, suy ra giai với chị là đồng hương . Đơn giản thế mà không biết !
   Đến đây thì mình hiểu là mình nên mua bánh của chị cho khẩn trương . Mình nhặt hai cái bánh khoai sọ gói ni lon trắng ởn vẫn còn nóng vì được quấn trong rất nhiều lớp quần áo cũ . Chị bảo mua thêm bánh rán cho chị đi. Mình ngại quá mua thêm 4 cái bánh rán  để chị đi cho nhanh. Mình nghĩ hàng quà trên phố ở quê nhà với chị cũng chẳng khác nhau là mấy. Nếu về Việt nam mình ăn quà thì cũng thế thôi. Coi như thỏa mãn một cái thú vui ăn quà vặt , còn sạch bẩn coi như khuất mắt trông coi . Bánh khoai sọ chị làm cũng có khoai sọ, nhưng nhân mặn giống thịt kho . Bánh rán thì hôi mùi dầu cũ nồng nặc , trẻ con nhà mình đứa nào cũng mê bánh rán, mà ăn ngắc ngoải hai ngày, hôm sau vẫn thừa một chiếc .
  Hôm đấy mình trả cho chị tổng cộng 160 kurun tương đương gần 7eur tiền bánh các lọai. Số tiền so với công sức chị bỏ ra cũng tương xứng. So với số nguyên liệu chị mua về làm thì như các cụ gọi là " Buôn  thất nghiệp lãi quan viên " . Vì mình thích thì mình mua chứ chả ai ép.
  Được đà hôm nay chị lại đến mời tiếp nào là bánh trôi , bánh chay, bánh bao , bánh rán ,  bánh gì gì nữa ý...nhưng mình không nghe hết. Mình bảo hôm nay chắc em không ăn gì đâu chị ạ .
   Chị đi có vẻ rất buồn !
   Nước Séc ôm vào lòng nó rất nhiều những mảnh đời ly hương, trong đó có mình và chị... Mỗi người một mảnh đời, một hòan cảnh, một kế sinh nhai ...
 ... có người mua cả một biệt thự to tướng trong một khu nghỉ dưỡng danh tiếng chỉ để con gái về nghỉ hè vài ngày...có người một ngày chỉ cần bán vài chục cái bánh rán với giá 80 cen eu/ chiếc đã reo như ong vỡ tổ.
... Có người đi chiếc xe ô tô hàng trăm nghìn eur và có người hàng ngày đi tàu hỏa đến các làng hẻo lánh để bán báo lá cải tiếng Việt cho người Việt đọc.
   Người Việt ở thành phố mình ở bây giờ tứ tán. Cứ ở đâu làm ăn buôn bán được thì họ tới. Không được họ lại dắt díu nhau đi. Nếu ngày xưa tụ lại thật đông mới làm ăn ra tấm ra miếng, thì bây giờ phải xé mỏng ra , luồn lách vào cách làng mạc nhỏ, may ra mới tìm nổi chỗ đứng .
   Mưa và lạnh, lũ chim chả buồn hót .
     Một ngày như thể... trong một cõi.... trăm năm !
                                           
                                                      Sấu chua .

65 komentářů:

  1. Cái chị bán hàng rong này mà sang bên e chắc làm ăn được, căn bản bên e vẫn chưa có mô hình như thế. Nh công nhận nhiều khi muốn giúp người mình nh e bị mấy lần bẽ mặt khi giúp họ xin việc r, nên bây giờ e k dám giúp nữa. Thôi đành làm người k tốt haizzzz

    OdpovědětVymazat
  2. Bài viết quá hay bác Sấu ơi, đúng là chênh vênh ở hai đầu nỗi nhớ thì khắc khoải. Thương chị bán bánh rán quá.

    OdpovědětVymazat
  3. Chị nghe nói bên Đức đi bán xôi rong, bán thuốc lá dạo cũng giàu mà. Bên chị người ta bán xôi, bán bánh trôi, bánh chay, bánh rán cũng khá. Những hàng xôi ngon di 1 vòng quanh chợ đã hết veo. Ngày trước còn chợ Vòm thỉnh thoảng ra chợ chị cũng "ủng hộ" nhiệt tình các hàng rong của người Việt, nhất là món ngô luộc và xôi muối vùng.
    Gắn bó với nơi đã tạo cho gia đình mình cuộc sống mà bảo chả xa nó chả nhớ nhung, chả khắc khoải thì có mà vô tâm, vô tình, vô cảm à?:-))

    OdpovědětVymazat
  4. bánh khoai sọ tôi cũng chưa ăn

    OdpovědětVymazat
  5. Bài viết mạch lạc liên tục cuốn hút. Ai ở hai đầu nỗi nhớ khi quan lại hai đầu này chắc gặp mình vì mình ở chính giữa.

    OdpovědětVymazat
  6. Chim cha buon hot thi S hot nhe, T se ngoi nghe S hot.

    OdpovědětVymazat
  7. Có lần em thương một bác đứng bán " trộm " bánh rán , bánh ú ở đầu một con phố nên em mua cho dù nhìn cái làn đựng đố rất cáu bẩn . Nhưng rồi bánh rán thì lại bột , chắc do để lâu , bánh ú thì thiu . Những lần sau em không mua nữa . Có những mảnh đời mưu sinh thật vất vả .

    OdpovědětVymazat
  8. doc motj mach, noi nho hinh nhu giong minh

    OdpovědětVymazat
  9. Nhiều khi mua không phải vì ngon chị nhỉ.

    OdpovědětVymazat
  10. buồn chị hen, vì ở đâu cũng có người còn rất vất vả

    OdpovědětVymazat
  11. "Buôn thất nghiệp, lãi quan viên" có nghĩa là gì vậy Sấu?

    OdpovědětVymazat
  12. Bài này hay với mình. Hôm nay mới biết bạn ở Séc.

    OdpovědětVymazat
  13. Bên Pháp chị thấy hình như cũng chẳng thiếu thứ gì, cái bánh khoai sọ tớ ăn đầu tiên trong đời cũng là ăn từ một người Việt nam ở Pháp làm đấy , ăn ngon cứ ấn tượng mãi :-)))

    OdpovědětVymazat
  14. Thế không thương người mua bánh rán à ? :-)))))

    OdpovědětVymazat
  15. Em cũng nghe nói, nhưng thực hư thế nào chỉ người trong cuộc mới hiểu, nhưng em nghĩ bôn ba xứ người làm nghề hát rong chắc cũng khổ nhiều bề chị ạ !

    OdpovědětVymazat
  16. Tôi vì đuợc ăn một lần ngon nên mới tò mò mua đấy bà ạ :-)

    OdpovědětVymazat
  17. Chia nỗi nhớ thành hai nửa bằng nhau chắc là khó phân minh lắm, cám ơn sự đồng cảm của bạn !:-)

    OdpovědětVymazat
  18. Sấu mà hót chỉ có gừ gừ ...:-))))))))))))))))

    OdpovědětVymazat
  19. Chắc vì ế , lại tiếc cố bán...cho nên sẽ ế vĩnh viễn mất...cái kiểu bán hàng ăn mà không nghiêm khắc với mình thì chả khác gì tự giết mình nàng ạ !

    OdpovědětVymazat
  20. ĐỌc một mạch, có thở tí nào không ? Mình cũng cảnh xa xứ với nhau mà D :-)

    OdpovědětVymazat
  21. Đúng thế nàng ạ, mua có nhiều lí do lắm...cả nể...tò mò...trắc ẩn ...hoặc là đói...thèm...lười làm ....:-))))

    OdpovědětVymazat
  22. Nghề nào cũng có nỗi vất vả riêng của nó nàng ạ !

    OdpovědětVymazat
  23. Nếu anh Zip là một Việt kiều đi xa từ năm lên 10 tuổi, nhất định em Sấu sẽ giải thích rành rẽ câu này cho anh nghe, nhưng nếu em không lầm anh Zip từng là một cựu nhà báo viết oằn ngòi bút rồi, nên em nhất định không giải thích đâu :-))))))))))

    OdpovědětVymazat
  24. Em thì lại biết chị từ lâu rồi sau một lần lạc vào nhà chị, đọc chị, mê cách viết cuốn hút người đọc như không dừng lại thở được của chị, rồi còn phát hiện ra chị từng sống ở Praha, đi dạo trên " con phố Vàng ",rồi chị vẽ tranh rất đẹp nữa....và em với chị rất gần nhau ở Hà nội nữa...Hình như dạo này chị rất ít viết thì phải ? hầu như lần nào em vào vẫn thấy ở đấy bài viết cũng đã lâu lâu rồi !

    OdpovědětVymazat
  25. Em thì lại biết chị từ lâu rồi sau một lần lạc vào nhà chị, đọc chị, mê cách viết cuốn hút người đọc như không dừng lại thở được của chị, rồi còn phát hiện ra chị từng sống ở Praha, đi dạo trên " con phố Vàng ",rồi chị vẽ tranh rất đẹp nữa....và em với chị rất gần nhau ở Hà nội nữa...Hình như dạo này chị rất ít viết thì phải ? hầu như lần nào em vào vẫn thấy ở đấy bài viết cũng đã lâu lâu rồi !

    OdpovědětVymazat
  26. Đâu phải nhà báo thì cái gì cũng biết. Câu "buôn thất nghiệp, lãi quan viên" anh mới nghe lần đầu đó... Sấu không giải thích thì để anh tự hiểu từ từ vậy.

    OdpovědětVymazat
  27. Vậy ânh từ từ hiểu đi nhé :-))), câu này em đuợc nghe chính thức từ mồm bà nội em ngày bà còn sống nói ra đấy anh !

    OdpovědětVymazat
  28. ơ, mợ Sấu, còm của tôi lúc sáng đâu ? :(((

    OdpovědětVymazat
  29. Chắc mợ quên ở đâu, lúc nãy Sấu vào đọc có thấy tí ti bóng dáng nào của mợ đâu ???

    OdpovědětVymazat
  30. có mà, Ny vào đọc từ lúc sáng sớm ấy, lúc chỉ mới có 4 cái comment thôi, Ny quánh 1 phát còm rồi mới đi làm mà ?????

    OdpovědětVymazat
  31. Thế thì Sấu chịu, chắc mợ quên một thao tác nào đấy nên nó tuột mất, thỉnh thỏang Sấu cũng bị thế đấy !

    OdpovědětVymazat
  32. Thế túm lại mợ còm cái gì, thắc mắc lại để Sấu rep com :-))))))

    OdpovědětVymazat
  33. chán rồi, chả thèm còm nữa , cho mợ tò mò chơi :))))

    OdpovědětVymazat
  34. thì tò mò là điểm yếu của phụ nữ mà :-))), mợ cứ việc rắc thính thơm rồi bỏ đi thôi, :-)))

    OdpovědětVymazat
  35. Sấu cũng kệ mợ, thương nhất người muốn nói mà chưa nói được , cứ giữ trong lòng tối lắm, kín lắm, khó chịu lắm :-))))))))))))))))))

    OdpovědětVymazat
  36. hok hề khó chịu, đang rung đùi uống trà gừng ăn bánh bía lướt net mợ ạ

    OdpovědětVymazat
  37. Rung vừa kẻo rơi linh tinh một số...thứ mợ ạ :-))))))))))))))

    OdpovědětVymazat
  38. Wow....bên bác có vẻ có rất nhiều người Việt nhỉ?...

    OdpovědětVymazat
  39. Tính theo đầu ngừoi cũng là nhiều Bee ạ :-)))

    OdpovědětVymazat

  40. Anh để ý thấy hễ anh đọc cái gì mà anh không hiểu, anh hỏi Sấu thì Sấu luôn khéo léo tìm cách không trả lời bằng cách nói móc hoặc nói đánh đầu. Anh nghĩ để giải thích cho anh rõ thì không mất bao nhiêu thời gian của Sấu. Chỉ vì Sấu không muốn giải thích mà thôi.

    OdpovědětVymazat
  41. Nói móc là nói kiểu gì hả anh ? nói đánh đầu em cũng không hiểu nốt, anh thích nghĩ thế nào là quyền của anh, em ít khi tranh luận lắm vì mệt :-)))

    OdpovědětVymazat
  42. Sấu gieo hạt trồng cây bên ấy thâm niên nhỉ! Giờ có in-tờ-nét nhà đỡ hun hút nhiều! Mẹ tớ làm dân cư bên Đức 31 năm trời, vừa mới biết dùng Skype hơn tháng nay thôi!

    OdpovědětVymazat
  43. Tớ thích trồng cây từ bé, chắc là do mẹ tớ truyền cho tớ, mặc dù bà làm bác sĩ, bố tớ thì là kĩ sư nông lâm,nhưng Hà nội chật chội, tớ cũng chả có điều kiện để trồng cây. Cho nên tớ mới chỉ chính thức đuợc trồng cây khỏang hai năm nay thôi, sau khi tớ có một mảnh vuờn nho nhỏ cậu ạ :-)

    OdpovědětVymazat

  44. Thôi, cho anh xin lỗi. Tính anh đôi khi cũng nóng nảy. Còn chuyện anh hỏi là hỏi thật lòng chứ không phải hỏi cắc cớ đâu! Nhưng hễ anh hỏi cái gì một cách chân thành thì cũng Sấu cũng đều bảo anh phải tự hiểu chứ Sấu không giải thích. Nghĩ cũng buồn.


    OdpovědětVymazat
  45. à tôi nhớ rồi,có ăn khi về Vn ,hồi đó bà chị cứ mang cho 1 ôm bánh lá,bảo là bánh khoai,giờ tôi mới nhớ nó là bánh khoai sọ

    OdpovědětVymazat
  46. tôi cũng mới nghe bà nói,cũng đang ngẫm nghĩ,chưa hiểu mô tê lắm

    OdpovědětVymazat
  47. đây này anh Zip:buôn thất nghiệp lãi quan viên = Đầu tư không nhiều nhưng lợi nhuận cao,em là cứ lôi anh gu gờ ra có cả,chả phải hỏi :D

    OdpovědětVymazat
  48. Vì anh thấy Sấu dùng câu đó trong entry này nên anh hỏi luôn ấy mà. Giá như Sấu chịu giải thích ngắn gọn như Hạnh Nhân thì tốt biết mấy. Giờ thì anh hiểu câu đó rồi đó. Cám ơn Hạnh Nhân.

    OdpovědětVymazat
  49. Ở đâu cũng có những mảnh đời khác nhau chị nhỉ ?

    OdpovědětVymazat
  50. U'i troi.... hahahahahaha... S lam T nga~ bo ngua.... hahahahahaha

    OdpovědětVymazat
  51. nhà tui cả hai đứa đều có cái tính...thương thương kiểu ấy.....mua rồi chả ăn được...Nhưng nhìn họ...tội nghiệp ghê...có từ chối được đâu....:((

    OdpovědětVymazat
  52. Thỉnh thỏang lại tràn trề lai láng một tí cho đời nó tươi chị ạ :-))))))))))))

    OdpovědětVymazat
  53. Tôi thì không có cảm giác tội nghiệp vì ai cũng có một nghề nghiệp để sống mợ ạ, suy cho cùng ai lựa chọn cho mình một cách phù hợp nhất, nên có khi họ đang hạnh phúc với niềm vui của họ :-)

    OdpovědětVymazat
  54. Một trong trăm nghìn kế đúng không nàng ? :-)))

    OdpovědětVymazat
  55. ngôn ngữ tiếng Việt của em rất chuẩn xác và biến điệu cực kì nhanh theo kịp ý nghĩ. Đúng la em bẩm sinh trong người giàu có chất văn chương. cái hay của em là quan sát tinh tế và tính hóm hinh hai hước, đó là lí do dọc em viết không thấy chán.

    OdpovědětVymazat
  56. Cháu nghĩ ngôn ngữ blog là thứ ngôn ngữ nói chuyển qua bàn phím, vì thế nó " Nhanh " chú ạ. Nó không hề liên quan đến chất văn chương đâu ạ, mạn phép bàn với chú về một lĩnh vực cao xa là văn chương ạ :-)

    OdpovědětVymazat
  57. mợ nói dư ...đài ấy.Chọn quái gì, họ không có vốn to thì họ làm nhỏ...Cái cô bé hay gạ tôi mua nó sinh con nhỏ ở nhà...chồng đi làm thuê không đủ...nó phải bươn trải làm đủ thứ, có hôm đẩy cả con bé đi theo, mời khách mặt nhăn mày nhó hoàn cảnh lắm ý...xe chả có kéo tay khệ nệ đi rong khắp phố...nhìn thương ghê đi :(

    OdpovědětVymazat
  58. LÀ ý tôi nói mỗi ngừoi lựa chọn theo điều kiện phù hợp với mình sẽ thấy vui, hồi tôi mới đi bán hàng, chả có vốn, chả có ô tô, cũng kéo cái xe kéo tòng teng, đi chợ như đi chơi, bán đuợc hàng thì vui, không bán đuợc cũng chả buồn, :-)))

    OdpovědětVymazat
  59. đồng cảnh ngộ quá nhỉ...tụi tui cũng thế đó...dưng tui ..hám hơn mợ là hem bán được thì cũng buồn hihi...Mà sau này cứ tháy người giống mình ngày xưa ...là tui mủi lòng ghê đi .Thôi tập trung tưới tắm rau củ quả đi nhé ...tui hứa danh dự sẽ ...ăn hộ mợ :)))))

    OdpovědětVymazat
  60. vậy đang muốn hỏi sấu chua " văn chương là gì vậy?
    Hôm nay chú nghe cháu phát biểu chắc nịch hơn cả một người nghiên cứu văn hioco, chắc kiến văn rất rộng , vậy chú xin chỉ giáo kĩ, vì vấn đè này chú quan tâm. Nhất là blog như cháu viết là nó không phải văn chương.cảm ơn

    OdpovědětVymazat
  61. Trong phạm vi blog của cháu, cháu nghĩ nó không phải là văn chương, còn với nhiều người khác, cháu xin phép không bàn vì nó nằm ngoài khả năng đánh giá chủ quan của cháu :-). Xin đính chính luôn cháu là đứa văn dốt võ rát ạ, tầm nhìn lại rất hạn hẹp, nói chung là hạn chế đủ đường .:)))

    OdpovědětVymazat
  62. chú thấy buồn khi cháu trả lời thế. Và chú cũng không hỏi nữa.Qủa không ngờ.

    OdpovědětVymazat