Hồi bà nội mình còn sống, bà có một cái cơi đựng trầu cau bằng
đồng. Cái cơi đồng xinh xinh, bên trong bà đựng vài quả cau, vài miếng
vỏ, ống vôi bằng bạc xinh xinh, trên cái nắp ống vôi lại gắn một sợi dây
xích nối một cái que bạc mảnh như que diêm thôi, mỗi lần têm vôi là
dùng luôn cái nắp có cái que lủng lẳng như một mẩu dây chuyền con con,
cái nắp cơi cũng bằng đồng, đậy hờ đậy hững, trên nắp bà hay để vài lá
trầu không, con dao bổ cau bé xíu nhưng sắc lẻm. Chuôi dao nhẵn thín vết
tay của bà hàng ngày giở ra giở vào.
Bộ đồ ăn trầu
của bà chắc còn phải kể đến cái bình vôi bà để ở góc sân. Chẳng biết
vôi từ đâu được chuyên vào cái bình vôi này? chỉ biết cứ hết là lại đầy
:-). Nếu ống vôi của bà hết, bà sẽ sai đứa cháu nào đó ra bình vôi để
lấy vôi, hoặc có khi bà tự đi lấy. Mình thích được bà sai đi lấy vôi
lắm. Lấy vôi phải cẩn thận, bà bảo vỡ bình vôi là xúi quẩy lắm. Chả hiểu
sao mỗi lần mình chân sáo đi lấy vôi là mình lại đọc lẩm bẩm trong mồm
cái câu "đầu trọc lông lốc bình vôi, con ngồi con ỉa con bôi lên đầu"
:-))))
Vật cuối cùng trong bộ đồ ăn trầu của bà
chính là cái ống nhổ cũng bằng đồng. Bà thường nhổ nước ăn trầu vào đấy,
vài lần trong ngày lại đem đi đổ. Những khi các bạn của bà đến chơi,
các bà cùng nhau nói chuyện, ăn trầu rôm rả, bà lại nhờ " đứa nào mang
cho bà cái ống nhổ", đứa nào nhanh chân mới lấy được cái ống nhổ cho bà
đấy, tranh nhau ríu cả dép :-).
Buổi sáng ngủ dậy, thay vì đánh răng bằng thuốc đánh răng như các con các cháu thì bà chỉ súc miệng, rồi bà giở cái cơi trầu của bà ra. Bà têm vội một miếng trầu, bỏ vào mồm nhai bỏm bẻm, rồi bà tất tả đi chợ.
Bà bé nhỏ nhưng lúc nào cũng thoăn thoắt hết việc nọ đến việc kia. Cả ngày chẳng mấy khi thấy bà ngồi yên bao giờ.
Mình thích được nhìn thấy những lúc bà thong thả. Những khi buổi trưa nhà vắng vẻ, bà ngồi dưới nắng trưa, bóng cây dâu tằm rắc hoa nắng hoa lá rung rinh xuống sân gạch. Đàn mèo ngao ngao cọ lưng vào chân bà, dụi đầu vào đôi guốc của bà.
Những lúc ấy bà lại giở cái ang đồng ra. Lúc này bà bổ cau, bà tiện những khúc vỏ đỏ au, bà têm những miếng trầu thật là từ tốn, rồi bà thong thả đưa lên miệng, mắt bà lim dim, bà nhai trầu, bà kể chuyện hồi trẻ ông nhìn thấy bà lần đầu ra sao♥
Mình thích ngồi cạnh sát vào bà những lúc ấy, hỏi han linh tinh những chuyện yêu đương vớ vẩn, rồi hai bà cháu cười khinh khích. Mình thích lục tung cái cơi trầu của bà lên. Rồi mình thử cách têm trầu cánh phượng, mỗi khi têm được miếng trầu thật gọn ghẽ mình lại mơ màng đến chuyện công chúa dâng cho hoàng tử miếng trầu đẹp như của mình têm với bà, hòang tử lấy công chúa chỉ mỗi vì miếng trầu cánh phượng đẹp quá :-))))
Có lẽ vì bà ăn trầu, nên ông nội trồng cho bà một giàn trầu quế. Cũng là trầu không nhưng lá trầu quế nhỏ thon hơn lá trầu thường. Màu cũng không xanh bằng. Nhưng bà bảo trầu quế thơm thanh ngát, nhai lá trầu quế mê lắm.
Bà mê lá trầu quế vì nó thơm riêng một vị độc đáo, hay bà mê vì đó là lá cây trầu ông trồng riêng cho bà? Tiếc là hồi ấy bé quá, mình chưa kịp hiểu hết lẽ đời, nên đã không kịp hỏi bà điều này?
Mình rất thích được bà sai đi hái lá trầu không cho bà. Mình sẽ lên gác, đứng ngắm những lá trầu chín ương vàng, nhẵn nhụi, bóng lóang, khẽ khàng ngắt nhẹ cái cuống lá. Bà thường bảo mình hái trầu thì hái nhẹ tay thôi, hái xong mình cũng bắt chước bà, vỗ nhẹ lên giàn trầu như nựng nịu vỗ về " Trầu ơi trầu dậy".
Bà bảo cái cây nó cũng như người, nó cũng biết đau. Nên hái cái lá của nó chỉ gượng nhẹ thôi, kẻo cây nó chột đi. Cây tốt lá, cá tốt vảy. Bao nhiêu năm rồi mình vẫn nhớ mãi điều này. Mỗi khi nhớ đến bà là mường tượng đến cặp môi nhai trầu đỏ thắm của bà♥
Khi lớn dần thêm, không cần đợi bà sai, mình thường tự đi hái trầu cho bà. Mình thích hái những lá trầu tươi mới, rửa sạch, rồi xếp chúng trồng so le lên nhau đều tăm tắp, mùi nhựa trầu cay cay ngai ngái, mình đặt len lén lên cái cơi trầu cau của bà, rồi ngầm đợi mỗi khi bà làm xong công việc trong bếp, bà mở món trầu cau của bà ra, bà mỉm cười, bà bảo " bà cám ơn cái DM của bà!". Chỉ thế thôi mà mình vui lắm♥
Bà nội mình đã trở thành những người của muôn năm cũ. Nhưng mình vẫn còn yêu mãi trong tim mình, người đàn bà hay lam hay làm có hàm răng đen nhánh đều như hạt na, nụ cười tươi rói nền nã. Người đàn bà của thời xưa còn lại không bao giờ biết nói một lời suồng sã khiếm nhã với bất kì ai dù chỉ là con là cháu là chắt của mình.
Những lời nói từ tốn bặt thiệp đều xuất phát từ trái tim. Bằng không im lặng còn tốt hơn. Mình đã không học được điều này từ bà nội. Mình tiếc cho mình lắm!
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat