Stránky

2016/02/20

Thương nhớ Giêng Hai.

Mỗi năm mỗi tuổi nó đuổi xuân đi. 
Câu này cấm có sai.
Sau hai chặng bay dài đi và về Việt Nam trong vòng 13 ngày, mình bị máy bay bắt hết cả thần hồn lẫn thần tính.
Trở về nhà vào lúc nửa đêm tắm gội, ngủ một chút để cố gắng buổi sáng dậy sớm bắt kịp trở lại với nhịp sống thường nhật.
Tủ lạnh chật cứng thức ăn thừa từ hôm Tết ta. Dọn.
Quần áo bẩn ứ lại. Dọn.
Bụi bặm từ hôm đi đến hôm về. Dọn.
Bát đũa nồi xoong, đồ dùng lộn tùng phèo từ chỗ nọ sang chỗ kia. Dọn.
Đồ mang sang bầy như la hán. Dọn.
Sấy nấm hương.
Sơ chế hành, tỏi, giềng, gừng, nghệ, sả..
Sắp xếp bánh trái hoa quả. Ngắm nghía, chụp ảnh.
Cơ man là việc không tên.
Dọn. Dọn. Dọn. Dọn mê dọn mải. Vừa dọn vừa nhớ về những phút giây sum họp ngắn ngủi nhưng đậm sâu, lại mỉm cười. Cười khẽ. Cười thành tiếng. Cười khúc khích một mình♥
                                               ...

Thế nhưng dọn gì thì dọn, nhớ gì thì nhớ, thương gì thì thương cứ đến tầm 6 g chiều là chạm chân vào cái giường nào trong nhà là đổ kềnh đổ càng, mê man lú lẫn chả còn biết mình đang ở đâu trong cái thế giới này? Thế mới đau chứ!
Trong mơ tòan mê ôm đứa cháu thơm tho như cái bánh khảo hít hít hà hà♥. Tỉnh dậy mới biết mình đã đi thật xa! Rất là xa!
Nhớ lúc trước khi vào phòng cách li để ra máy bay, thằng cháu nước mắt giàn dụa mếu máo hỏi: " Tháng mấy bác lại về?"
Cuộc đời này là những chuyến đi.
Những hẹn hò đã làm cho năm tháng trở nên đáng được chờ đợi hơn bao giờ hết.
                                



                                                                     Sấu chua.
                                                                                                 

Žádné komentáře:

Okomentovat