Stránky

2018/11/30

Khi bạn làm khách.

Thật ra blog hay fb chỉ là lmột lát cắt mỏng về mình thôi. Ngoài đời thật ra mình là người tương đối bận việc.
Làm gì, đi đâu, chơi gì, thậm chí ăn gì mình toàn phải plan tương đối chặt chẽ, không phải là để mọi thứ đạt đến hoàn hảo, mà là để năng suất công việc tốt nhất có thể, để dù bận nhưng mình vẫn luôn có thời gian cho bản thân, cho người thân, cho những sở thích mà mình muốn. Mình coi nó như một cách cân bằng cuộc sống của mình với công việc bộn bề tưởng chừng như không bao giờ dứt ra được.
 Mình rất không thích nhà có khác bất chợt. Khách đến không báo trước. Vì nói thật mình lịch sự lắm :-P. Đã là khách của mình thì sẽ được tiếp nồng nhiệt và chu đáo, êm ái và dễ chịu. Được ăn ngon, uống ngon, được ngồi trong không gian dễ chịu. Và mình là chủ sẽ ăn mặc chỉnh tề, ngồi tiếp khách, nói chuyện với khách, thỉnh thoảng có đi ra bếp cũng chỉ để pha thêm trà, mang thêm bánh vào thôi. Chứ rất khoát không tranh thủ làm việc khác. Mình thật :-D
Vì thế mình ghét tiếp khách hời hợt đại khái ở cửa hàng, khách bỏ thời gian quí báu riêng tư của họ, bỏ công việc của họ, bỏ cơ hội kiếm tiền của họ để đến thăm mình. Họ xứng đáng được hưởng những gì ưu ái chân thành và nồng nhiệt nhất của chủ nhà.
Một loại khách nữa mình cực ghét đó là đến ụp một cái đã thế còn mang theo một đống người mình không quen. Thế là mình tự nhiên phải bỏ hết công việc để tiếp loại khách vớ vẩn, mình sẽ phải hỏi han huyên thuyên, xã giao nhạt nhẽo. Phục vụ bất đắc dĩ những người mình không hề thích. Mà mình thì lại đến tầm chỉ thích làm những thứ mình thích. Huỵch toẹt ra thì thật là ngớ ngẩn bất đắc dĩ.
Phải nói lại là thời gian cho bản thân, mình cũng không hề có nhiều, vì thế phải dành cho người không quen, chẳng thích một chút nào.
 Nhà mình có một người khách thỉnh thoảng lại đến thăm, mình cũng thích nếu họ đến một mình cùng con cái của họ, chơi với mình là vừa đủ, nhưng mỗi lần họ đến họ thường rủ theo những đứa trẻ con lạ, con của những người mình không hề quen, chưa bao giờ gặp hoặc những người lạ hoắc với mình.
 Và thế là thời gian mình dành giật vá víu để ngồi nói chuyện là không còn, vì họ còn lo quát lác đe nẹt lũ trẻ con.
Bọn trẻ con xông hết vào phòng riêng của con gái, con trai mình. Chúng tò mò, tọc mạch lục lọi các món đồ của con mình, tha thôi quăng quật, làm hỏng rồi cãi nhau chí chóe. Xong rồi ăn uống bôi bẩn khắp nhà ra bếp. Có đứa còn dùng sữa đặc vừa ăn bôi vẽ lên cửa kính để gây sự chú ý.
Thật sự là trong gia đình mình, mình rất tôn trọng phòng riêng, không gian riêng tư của các con, nếu có quét dọn giúp, mình cũng chỉ quét dọn xong là đi ra, mình không có thói quen lục lọi tủ, ngăn kéo của con. Thứ gì chúng nó sắp đặt, bầy biện như thế nào chắc chắn là chúng nó có chủ ý. Mình chả bao giờ tự động sắp xếp lại.
Vì thế mình sẽ rất ngại khi có người lạ vào đảo tung cái thế giới bé nhỏ bình yên của con.
Mỗi khi nhà chuẩn bị có khách đông, ngủ lại, mình thường thông báo trước với các con, là sẽ mượn phòng chúng.
Khi khách là trẻ con ngủ trong phòng con mình, mình sẽ thay chăn ga mới, mời bọn trẻ vào giới thiệu đây là phòng của A, B, C..., các cháu có thể chơi, nhảy múa, hò hét thoải mái, hãy chơi thật vui vẻ và tự nhiên như ở nhà mình vậy nhưng...nhưng xin hãy đừng tự động dịch chuyển tranh ảnh, đồ lưu niệm, đồ trang trí trong phòng nhé, vì nó không phải là phòng riêng của cô :-D

 Con của các bạn mình đến chơi, khi về chúng thường viết những mẩu giấy rất dễ thương dán lên cửa đập vào mắt con mình khi trở về nhà.
Các mẩu giấy thường vẽ những trái tim nhỏ xinh, những nụ cười ngoạc đến mang tai. Nội dung thường là cám ơn vì đã cho mượn phòng, rồi rất thích căn phòng này, hay là rất dễ chịu khi đã từng ngủ lại đây...Yêu không?

Bạn sẽ dạy con bạn những gì lúc bé?
Hay chỉ đơn giản nghĩ là trẻ con hồn nhiên , trong sáng, vô tư và chúng đương nhiên lớn lên để trở thành những người lớn lịch sự, có giáo dục, dễ mến dễ thương.
                                      ........
Mình nhớ cách đây mấy năm mình mới mổ mấy lần liền xong, bạn mình cũng đến chơi, cũng mang theo 5 đứa trẻ con đến thăm mình, tất cả bọn  trẻ mình đều quen, và chúng đều dễ thương, chúng đến đúng tầm bữa ăn phụ buổi chiều, có vẻ như tất cả đều đói bụng. Thế là mình đành lôi hoa quả đông đá ra lê lết nướng bánh cho chúng ăn, dù đau và mệt vô cùng nhưng mình rất cố gắng. Bọn trẻ tranh nhau ăn hết bay khay bánh to, khiến cho mình rất vui. Nhưng nói thật lúc chúng nó về mình suýt ngất vì cố quá sức. Thăm người ốm bệnh cũng khác với thăm người khỏe, he he.


 Ốm cái là rách việc ngay, có thời gian là viết hàng loạt các bài viết dang dở, bỏ lửng khắp nơi trong blog :-D
Rảnh rỗi sinh nông nổi là đây chứ đâu :-D

                                              Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat