Stránky

2018/11/30

Ốm ăn.

Tưởng ốm vớ ốm vẩn tí thôi mà ốm mãi vẫn chưa dừng.
Hôm trước ti toe một lúc rồi nằm im như thóc.
Hôm sau giày mới đến, xỏ giày lượn qua lượn lại trong nhà, cũng được một lúc rồi giày đi đằng giày, người đi đằng người, rã rượi như mèo hen.
Hôm sau nữa, quyết chí không nằm, lôi hết chăn ga rèm cửa ra giặt là phơi phóng, rồi nấu cơm, nướng gà cốm, hầm một nồi thịt bò với khoa tây và chục loại rau củ, đề phòng không nuốt được cơm, thì nuốt súp. Bụng bảo dạ, không nằm! không nằm! Hoạt động người ngợm sẽ khỏe, nằm lệt bệt sẽ ốm lâu.
Nhưng mà nghĩ thế thôi, cứ đến 5-6 giờ chiều là đầu đau như búa bổ, đổ kềnh đổ càng. Đau cơ, đau khớp các kiểu, nước mắt giàn giụa như có ai bắt tội.
Nhưng mà hay lắm nhé, ốm nhưng vẫn biết đói nhé. Có thể còn lên cân, lí do là vì sợ ốm, nên nuốt thật lực dù mồm chát như sung. Cứ ốm là ăn như đúng rồi, ăn để có sức, ăn để nhanh khỏi.
Mình ốm là có người trong nhà phải gánh hết công việc của mình hàng ngày.
Chưa kể làm việc rồi có khi còn phải quan tâm này nọ đến mình, căng hơn thì phải hầu hạ phục dịch mình. Mà tính mình thì mình ngại nhất vụ phiền hà người khác, bất kể thân hay sơ. Ngại lắm.
Thế nên mình thường ăn khỏe khi ốm, vì ngày thường không ốm, mình chúa lười ăn. Chỉ ăn khi tới bữa, còn lại không ăn vặt, không ăn linh tinh.
Ốm ăn là đây chứ đâu.
                                         Sấu chua,

Žádné komentáře:

Okomentovat