Stránky

2019/03/09

Màu khói cũ.

Nắng lên sớm quá, mới ngấp nghé tháng ba thôi mà lòng cứ chùng chình như thể tháng năm.
Mùa đông đi sớm rồi bất chợt dùng dằng quay lại bằng những đêm lạnh buốt, gió hú những cơn dài thê lương.
 Thảm hoa xuân bật lên trên mặt đất những đóa bồi hồi. Chim chóc nhảy nhót lơ ngơ trong những bụi cây vẫn còn ngủ đông xơ xác.
 Cái bếp ngoài vườn năm nay có người cứ kì cà kì cạch làm từ bây giờ.
Cái bếp sẽ có lò đốt củi cháy rí rách, nho chạy luồn chung quanh trên cao hòa lẫn vào nền trời mùa hạ xanh biếc.
Chiếc bàn gỗ còn nguyên hơi thở của gân gỗ xù xì, vụng về tự đóng, vài chiếc ghế tha thẩn dựa dẫm đợi đợi chờ chờ.
Cái bồn rửa không còn mới nhưng được cất để dành vì nó còn duyên quá, bây giờ được gác vào lòng những mảnh gỗ ru quanh, mình sẽ vo gạo rửa rau, cắt cá, nấu canh, kho thịt ... ngoài sân.
Những ngày thâm u, mình sẽ đốt lò nóng rực giữa sân, rồi đun cho ấm cà phê sôi lịch bịch nhả ra thứ khói mầu nâu thơm phức bay ngoằn ngèo rồi mất hút vào bụi hoa hồng. 
Mình đang cố nghĩ xem mình sẽ treo những cái cốc gốm nặng chịch lên những chiếc chìa khóa cũ bỏ đi được bẻ cong rồi đóng cố định trên những chiếc cọc gỗ xù xì thì nó sẽ thế nào.
Chái bếp này mình làm theo một vài nỗi nhớ cứ bám riết lấy mình mãi không thôi.

Nó sẽ mang dáng dấp của chái bếp ở một miền sông nước Đồng Tháp Mười xa lắc, năm đó mình lên bảy tuổi, theo mẹ vào thăm ông bà ngoại.
Buổi chiều của miền nước nổi, khói bếp củi hiền lành bay lên, bà ngoại mình ríu cả hai chân khi nghe tiếng mình gọi Bà ơi! Ngoại ơi!
Chái bếp mà từ cái bàn, cái ghế, cái chạn đều hết thảy từ tay ông đóng cho bà.
Buổi trưa, ông cởi trần, đắp những ụ đất chắn ngang một dòng kênh, rồi ông tát sạch nước, để lộ ra một áng bùn bóng nhãy, tay ông, chân ông, lưng ông nâu bóng dưới ánh mặt trời.
Những con tôm càng xanh, lươn, trạch quẫy sùng sục dưới đám bùn nâu quánh được ông bắt vào rửa sạch đem cho bà đứng nấu trong cái chái bếp óng ánh màu bồ hóng thơm phức.
Vị nước sông mang nặng phù sa, vị yêu thương đong đầy, vị thương nhớ vỡ òa trong sum họp ngắn ngủi, vị tôm đồng cá sông nướng trên than đỏ, muối nổ tí tách ...

Ở một góc nào đó chái bếp lại lấp lóáng bóng dáng bà nội mình đứng thổi cơm, kho đậu, vài con mèo lười nũng nịu ngheo ngheo dụi cổ vào ống quần chân thấp chân cao đen nhánh lụa satanh.

Ở một góc nào đó chái bếp lại in bóng dáng mẹ mình lom khom ngồi thổi lửa sao mứt gừng ngày tết, mẹ sao bố nếm, má mẹ đỏ hây như uống rượu.

Những gian bếp thủa nào giữ cho lòng ta không vui quá cũng không buồn quá, giữ cho lòng ta bình yên, không cô độc giữa dòng đời đấy biến động.
Giữ lòng ta có được cảm giác gần gũi chở che âu yếm dịu dàng.
 Trong gian bếp này mẹ sẽ nấu cho các con của mẹ ăn những món ăn của ngày xưa, men theo những hương vị xưa cũ, những sắc màu kỉ niệm, để màu khói đẹp như mầu của cổ tích giữa bộn bề tất bật lo toan.
                                              Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat