Thông thường người ta thường chạy trốn, tránh né, tìm nơi ẩn trú với một cơn mưa với nhiều lí do khác nhau.
Giữ sạch, giữ ấm, giữ khô.
Sợ bận, sợ ướt, sợ sấm chớp, sợ bơ vơ giữa trời dông gió...
Thế mà đêm qua mình đã không sợ. Không trốn. Không né. Không tránh.
Tấm mái che trong suốt đã giúp mình bình thản ngồi trọn vẹn dưới mưa trong một đêm mùa hạ tuyệt đỉnh.
Sẽ khắc sâu vào tim cái mùi mưa hạ thơm ngái cỏ cây.
Tiếng mưa lúc khoan lúc nhặt, lúc mau lúc thưa, ban đầu lộp độp, rồi rộn rã, hối hả, rồi chậm lại, từ tốn, êm dịu...
Một quầng sáng mầu vàng của ngọn nến hắt lên vòm lá nho xanh thứ ánh sáng lỏng, mềm, mịn, êm nhẹ.
Đêm sâu thẳm, huyền bí, ấm áp, ẩm ướt, mời gọi.
Mùi cỏ hoa, ánh sáng, thanh âm, không gian của đêm mưa phủ lên mình thứ cảm giác hoan ca, tươi mới, riêng tư không gì, không ai, có thể chạm vào hay xuyên tới.
Cái cảm giác một mình, tự tại, vô lo âu, giữa trời, giữa đêm, giữa mưa, là thứ cảm giác không gì sánh được.
Như một cuốn phim hay về mưa.
Như một bản nhạc hay về mưa.
...và mình là nhân vật chính, duy nhất trong đêm mưa. Một vai diễn luôn bị cuộc đời tước đoạt.
Thật ra người ta không chịu hiểu rằng có rất nhiều đêm mưa mùa hạ đẹp như thế ở trong đời bị lãng quên.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat