Như một chu kì lặp đi lặp lại, không rõ là ngắn hay dài, nhưng chắc chắn là lặp lại một cách vô thức, nhưng có hình hài rõ rệt - là sự thu mình lại trong một lớp kén mỏng để ngắm nhìn ra xung quanh. Ngắm nhìn lại một số mối quan hệ rất lâu dài rồi nhưng chiều sâu hầu như không được bồi đắp thêm bao nhiêu.
Có lẽ có đã đến lúc chỉ thật sự làm những thứ mình thích, mình muốn, mình quan tâm.
Chỉ dành thời gian cho những người thật sự đồng cảm, thật sự yêu quí.
Sẽ rất quan tâm đến bản thân, đến cảm xúc của chính mình vì thế nếu phải bỏ thời gian, công sức, tiền bạc thì sẽ chỉ dành cho những người thật sự xứng đáng.
Thế nào là người xứng đáng?
-Là người đem lại cho nhau nụ cười. Sự thư thái.
- Là người mà mình có thể thao thao bất tuyệt một lúc, bốc đồng khoe khoang một chút mà không phải nhìn thấy cái bĩu môi dè bỉu.
- Là người mà mình hâm, xấu, già, đơ, vụng, dại vẫn âu yếm nhìn mình.
- Là người khi mình buồn không cần tỏ vẻ thương xót, cứ dẫn đi chơi, cho ăn ngon là được.
- Là người khi mình vui thì nhảy cẫng lên cùng mình rồi cũng dắt, mời, ép đi chơi :-D
Tóm lại giờ già rồi sống đơn giản lắm. Cứ, khỏe, vui, ăn ngon, mặc đẹp, hay cười là thích. Thế thôi.
Người đời hay nói về cái sự buông - bỏ một cách kì bí.
Thật ra buông bỏ chỉ là sự chấp nhận mình, chấp nhận người, chấp nhận cuộc đời với tất cả những gì nó vốn sẵn như thế mà thôi.
Tôi thích tôi của ngày hôm nay.
Thích hơn rất nhiều những ngày đã qua.
Ở đây - Trong hiện tại. Tôi hiểu tôi, thương tôi, chiều chuộng tôi. Nắm trong tay chiếc chìa khóa " mở cửa" chính tâm hồn mình mà không cần giao cho ai giữ nó cả.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat