Stránky

2020/02/13

chiện cái chạn gỗ.

Valentin mình cũng có quà như ai chứ đùa à.
Mà mình tự nhận là quà cho sang mồm chứ người ta không hề mảy may bảo tặng nhé. Chả qua trùng vào lễ lạt thì nhận vơ cho vui cửa vui nhà.
Quà là một cái CHẠN được chưa ?
Quả chạn này mình gạ ngài đóng cho cũng cỡ cả mười năm rồi.
Ngài thường gật gù bảo: Sẽ có.
Những sẽ của ngài không có thời hạn nào cụ thể hết.
Mình vô cùng nhẫn nhại chờ đợi. Thỉnh thoảng cũng điên lên mình lại chì chiết: Chả đòi hỏi gì cao sang, mỗi cái chạn mà cứ hứa lên hứa xuống, đồ tàn nhẫn, đồ thất hứa, đồ đồ...( thôi kể thế thôi, lúc điên không tính).
Ngài cũng cáo lắm, vài năm thỉnh thoảng những lúc cơm canh không ngọt, ngài lại hỏi cái chạn em muốn nó to chừng nào?
Thế là lòng mình lại chùng xuống, nhũn như con chi chi( nhục vì chạn là có thật).
Mình lại sống dậy về một ước mơ sở hĩ Ưu một cái chạn gỗ. Mình ngồi vẽ vẽ, đo đo, tính tính, toán toán chán chê ê hề.
Những năm này qua năm khác cái chạn của mình vẫn nằm trên giấy. Nghĩ mà buồn. 
Giá kể là cái khác, không phải chạn, mình thề là mình cho đi luôn trong trí nhớ, chứ đừng nói là khắc khoải đợi mong nhẫn nhục như thế.
Nhưng hỡi ôi nó lại là một cái chạn gỗ.
Chạn gỗ đóng tay, cưa cưa, đục đục, ghép ghép, có cái cánh cửa đóng bằng cái bản lề nhỏ xíu xiu, mở ra đóng vào rồi còn cài hờ bằng mẩu gỗ nữa nhé. 
Chó treo - mèo đậy. Nhà không có mèo, cũng không có chó. Nhưng cái mẩu gỗ để mèo không cậy cửa chạn ăn vụng cá kho cất trong chạn là do mình thương nhớ con mèo mướp mình nuôi nó năm mình lên mười tuổi.
Mình sẽ cất vào chạn cái liễn sành đựng mỡ, chai nước mắm, vại dưa chua.
Chồng bát cũ.
Trên nóc chạn có cái đèn dầu, vài ba cái nong cái nia, rổ rá, thúng mùng dần sàng vì mình nhớ cái chạn ông ngoại ngày xưa đóng cho bà ngoại bằng những mẫu gỗ thừa nhặt nhạnh.
Cái chạn là minh chứng tình yêu của người đàn ông luôn quan tâm đến người đàn bà cần gì, muốn gì, những thứ nhỏ bé nhưng đầy sinh khí nuôi nấng cảm xúc đi qua bao tháng ngày bền bỉ.

Mình nghĩ mãi vì sao mình lại có thể thích sở hữu một thứ bền bỉ đến thế? Mình thích có một cái chạn từ ngày mình còn rất trẻ. Từ lúc mình còn đi ở nhà thuê. Mình luôn mơ về Nó.
Thỉnh thoảng mình lại tự vấn bản thân, liệu mình có bị dở hơi không? Dĩ nhiên là có.
Nhưng. Lại phải nói Nhưng. Nhưng dù có dở hơi đến cỡ nào thì mình cũng vẫn thích có một cái chạn gỗ kê trong một căn bếp nhỏ lơ lửng ngoài sân. Mình đứng kì cạch nấu bữa cơm trưa, nắng đùa lên tóc, lên tay, vài cái lá nho rung rinh sà xuống cái chạn như múa.
Thỉnh thoảng mình sẽ mân mê cái cánh cửa gỗ rồi thò đầu vào chạn để gặp lại một cô bé của ngày xưa đi học về, đói bụng lúc nào cũng phụng phịu hỏi bà ơi có gì cho cháu ăn không?
Bà nội sẽ lục tục lôi ra từ trong góc sâu của cái chạn vài ba cái bánh giầy quán Gánh, bắp ngô luộc, hay là mấy quả hồng bì chín đen thơm phức.
Cái chạn gỗ bây giờ là không gian để mình hoài niệm, là nơi mình cất giữ những kí ức ngọt ngào, là chỗ cho mình để dành, gói ghém và trân trọng quá khứ.
Không thể nào níu kéo được thời gian quay ngược trở lại, và thế giới dù có không ngừng thay đổi đến bao nhiêu thì trong cái không gian hoài niệm này mình vẫn luôn được nhớ, được thương, được ấp ủ chở che, được gợi nhắc về những thời khắc sum vầy với những người mình hằng dấu yêu. 

 Ngài đã đóng chạn cho mình sau cả mười năm hò hẹn không lối thoát. Ngài bảo chạn của em đây, công thợ mộc chỉ xin ăn mỗi ngày hai bữa cơm đến lúc già thôi.
Nghe cũng rì nhưng kệ. 
                                            Sấu chua.




Žádné komentáře:

Okomentovat