Trần đời mình chưa thấy con mèo tam thể nào có mầu lông xấu thế. Loang loang lổ lổ như chịn nhầm vào lọ mực chết màu, chả ra đen, chả ra nâu, cũng chả ra vàng.
Nó thường ngồi dưới sân vểnh râu nhìn lên cửa sổ nhà bà hàng xóm, nơi có con mèo nhị thể đẹp như công chúa một cách thèm thuồng.
Con mèo công chúa nhị thể thường nhìn về phía con mèo tam thể những ánh nhìn thờ ơ.
Cả cái hàng rào dài gần hai chục mét với đầy các lỗ hổng có thể chui qua dễ dàng, nhưng con tam thể nhất định chỉ đi đúng một lối duy nhất đó là chùn chân xuống, nhún mông một phát rồi nhảy phắt lên hàng rào đúng chỗ mình có cái giá để đồ sưu tập chai lọ gốm bé tí. Thế là thỉnh thoảng lại choang một cái, vỡ tơi tả. Mình lừ mắt bảo nó vòng chỗ khác mà đi, thì nó nguẩy đít lừ mắt trả đũa đi thẳng.
Mình đập cái bệ gạch làm bếp cũ đi, để nó không có chỗ lấy đà, hi vọng nó sẽ đi lối khác nhưng nó vẫn ngoan cố chỉ đi đúng một chỗ cũ, nhiều hôm nó nhảy mất đà xô vào các chậu đất ươm hạt mầm của mình đổ lăn lông lốc. Thật là mèo ngang như cua.
Con tam thể là nỗi ám ảnh của cặp đôi sáo mỏ vàng. Nhiều bữa hai đứa sáo êm đềm đứng hôn nhau, bỗng thấy bay soàn soạt náo loạn, mồm kêu inh ỏi như bị bóp cổ, nhìn ra y rằng con tam thể đang đủng đỉnh xuất hiện.
Con tam thể có vẻ hoang dại, không thuộc về đâu. Nó sục sạo trong vườn, lăn lê bò toài như biệt động mỗi khi bọn chim sâu lích rích uống nước. Nó trườn bò, nhảy nhót, lăn lộn chạy tới chạy lui chắc để kiếm gì vào bụng.
Bà hàng xóm treo một cái lọ đựng đầy hạt hướng dương cho chim ăn ở cửa sổ có một cái mành lưới chống muỗi, nhưng mình nghĩ cái mành dùng để ngăn con nhị thể đi chơi loăng quăng bờ bụi.
Cái lọ hạt hướng dương cứ vơi là lập tức được đổ đầy chắc vì nó được dùng làm trò tiêu khiển cho bà hàng xóm và con nhị thể luôn ngồi im lìm như pho tượng mèo.
Vì nếu chỉ để giúp bọn chim có thức ăn, thì người ta cũng chỉ cho ăn có chừng mực, và chỉ cho ăn vào những tháng mùa đông giá lạnh, chứ nắng lên, sâu bọ lúc nhúc, mà chim cứ ăn hạt hướng dương rồi ỉa tung tóe thì làm gì còn sức mà bắt sâu bới bọ.
Con nhị thể ăn thức ăn trong hộp, ỉa cũng vào hộp. Nó béo ú, chậm chạp tù túng sau bức mành lưới nhìn con tam thể đi lại tung tăng ngạo nghễ và chắc chắn là có ối hôm đói thối mồm.
Những đêm trăng sáng ngằn ngặt, lạnh tê tái con tam thể gào thét rú rít điên dại gọi con nhị thể. Đáp lại con nhị thể buồn rầu meo meo mấy tiếng yếu ớt rồi chắc ngủ gục trong chăn êm đệm ấm.
Bà hàng xóm nói chuyện với con nhị thể suốt ngày đêm. Có lẽ con nhị thể đóng thế nhiều vai diễn cuộc đời bà hàng xóm, chồng, con, cháu, bạn, rồi cuối cùng chắc mới là con mèo.
Thế nhưng mỗi lần con tam thể uốn éo đi vòng qua cái ghế xích đu nơi bà hàng xóm ngồi ăn uống hàng ngày, bà cũng chỉ nói với nó một hai câu hết sức xã giao khách sáo nhạt nhẽo.
Vì thế con tam thể vẫn cứ phải chạy long sòng sọc mỗi khi đói bụng để bắt chim bắt chuột. Khi no nê nó nằm dài trên bãi cỏ xanh đầy nắng ngủ ngon lành, mặc kệ con nhị thể lười biếng mắt híp được dâng thịt gà hộp đến tận mồm, tắm xà bông thơm phức nhưng suốt đời bị giam cầm sau cánh cửa êm ái.
Tiếng kêu của con nhị thể yếu ớt chơi vơi.
Tiếng kêu của con tam thể sắc bén như có gang có thép.
Giày dép còn có số huống chi mèo. Mèo còn phận dày phận mỏng huống chi người.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat