Tháng 10 kiểu gì cũng "sót" lại những ngày ấm áp. Nắng như thể gắng nốt những giọt êm ái, mềm mại quấn lấy thịt da. Gió như thể gồng mình lên tươi mới bất chấp sương lạnh đâu đó ùa về.
Và hương! Hương của mùa thu chín tràn ngập cả đất trời.
Quả chín, lá chín, cỏ chín, thân, cành, đồng thanh chín, chộn rộn lên những mảng Vàng êm ái, buồn vu vơ, đẹp day dứt như thể những nụ hôn tiễn biệt trên sân ga, nấn ná thêm, ngậm ngùi rời rã...nhưng phải chia làm đôi ngả...để lại những mùa hè rực rỡ phía sau lưng.
Mùa thu nào cũng mang mang những niềm như thế. Chưa bao giờ dừng lại. Chưa bao giờ đổi thay, vẫn không bao giờ cũ.
Ông kia tự nhiên bảo sẽ làm cho mình cái bếp có mái che tử tế ngoài sân. Mình nghe cứ tưởng nghe nhầm. Hỏi lại anh đùa hay thật? Thì ông bảo: phải tạo công ăn việc chơi cho mình. Mải chơi thì không có thời gian buồn chán ở bên trong.
Ước mơ có một cái bếp ngoài sân mang dáng dấp một căn bếp của bà nội ở giữa cái giếng giời trong căn nhà giữa phố Hàng Trống ngày xưa là một ước mơ bé bỏng chật hẹp của đời mình.
...Cái bếp của bà nội là một ốc đảo rộng chừng 8 m2 không cửa, không cánh, không khóa nổi lên trên và ùa vào một khoảnh sân ngập nắng, có gió lùa mát rượi vào mùa hè từ một cánh cửa ngách nối với một mảnh sân khác ngập hương sói, hương ngâu, hương bưởi, hương na.
Cái bếp ấm sực vào mùa đông vì bà luôn dậy sớm nhóm lò, đun la liệt các nồi nước nóng, các ấm nước sôi sùng sục luôn được bà rót đấy ắp cả chục cái phíc để con cháu lấy nước rửa mặt, pha trà buổi sáng, nước lọc uống quanh năm ngày tháng.
Cái bếp thơm tho mùi thức ăn bà nấu sáng trưa chiều tối.
Cái bếp nấu không biết ra bao nhiêu mâm cỗ đẹp như tranh tĩnh vật trên nền lụa óng.
Cái bếp in đậm dáng dấp một người đàn bà đẹp tươi trang nhã từ ánh mắt đến nụ cười.
Bếp lò suốt bao nhiêu năm lúc nào cũng hồng rực, củi nhóm lò xếp ngăn nắp phía dưới.
Vài ba cái bếp kiềng ba chân đun củi xếp cạnh đề phòng những lúc nhà có giỗ chạp hoặc đông khách tới chơi.
Hành rau khoai tỏi sắp, xếp, đựng , treo đâu đó trên xích-đong có hàng có lối, mùi than củi, mùi bồ hóng kết lại thành một thứ mùi thương nhớ đậm sâu.
Nồi to, nồi nhỏ, chảo to, chảo nhỏ, vung to, vung nhỏ được đóng đinh treo theo sắp xếp của riêng bà.
Hũ to, hũ nhỏ, vại lớn, vại nhỏ, cối to, cối nhỏ đâu đó được bàn tay của bà sắp đặt như một bức tranh có thể giơ tay vào sờ mó vuốt ve lấy xuống, biến hóa khôn lường.
Dư âm của " bức tranh" ấy sống động như thể chưa bao giờ, không bao giờ tàn phai.
Một cây dâu tằm bò vắt vẻo trên bờ tường rêu, mùa dâu chín, thỉnh thoảng lại rụng lộp độp những quả dâu tằm chín đỏ xuống bể nước, mấy đứa cháu chí chóe nhặt rồi chia nhau nếm xuýt xoa ì xèo.
Nên nóc của trái bếp là hoa sâm, là sương sông, tía tô, mùi tàu bay là đà theo gió. Những buổi trưa mùa hạ im ắng, có thể nghe rõ, ngửi rõ mùi hạt già tách vỏ thỏa hương vào gió lao xao. Mùi nho xanh, mùi dâu tằm chín, mùi hoa ngâu, hoa sói, hoa bưởi, mùi na, mùi mít đồng loạt tỏa hương.
Bà ngồi đãi gạo, nhặt sạn, nhặt thóc, lặt rau, muối dưa, muối cà... dăm ba con mèo lười biếng ngủ gật xung quanh.
Đến bao giờ sẽ vơi bớt nhớ thương???
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat