Táo rụng như hờn như dỗi, la liệt trên sân. Mình không buồn nhấc tay, nhấc chân, đành ngại ngùng đưa mắt tránh đi thật xa bọn táo chín vàng thơm lựng.
Những nỗi buồn đã kéo tuột, kéo lê mình đi khiến cho lũ táo buồn ngơ ngác trên sân.
Buổi tối các món ăn có phiên bản lười được bày lên bàn cọc cà cọc cạch.
Chồng lát mỏng bánh mì đen ăn với trứng, bơ, ớt, cà chua.
Vợ bát mì hàn quốc bóc vội nấu với nấm rau hành và trứng.
Ăn thế thôi cho đỡ phải làm, rồi quặc chân nhau xem phim cho đỡ buồn.
Quặc chán thì chồng lôi đàn ra gảy tưng tưng. Mà tưng tưng cỡ nào cũng không bớt chán.
Chồng còn ngủ được thì chồng đi ngủ trước.
Vợ không ngủ được, cứ mở nhạc khe khẽ đến gần hết đêm, mới mò vào chăn cố ngủ cho đỡ mệt.
Bữa trưa không nấu lại chở nhau đi ăn phở Tây. Gọi là phở tây vì nấu kiểu cho tây nó ăn. Tây nó chả biết đầu cua tai nheo phở chân thực nó phải thế nào. Thế là nước dùng thả đẫy mì chính đục ngầu trắng phớ lớ, bánh đa gạo chần cứng đơ thẳng đuỗn, thịt gà thịt bò thái lộn tùng phèo, hành tây băm cả cục, lơ thơ chạy qua mấy cọng rau mùi héo, thế là thành phở, tây húp xì xụp, ta húp ngậm ngùi, không ăn thì đói, mệt, ăn thì chán đời dâng lên tận mang tai.
Vẫn biết buồn lo chả giải quyết được gì mấy, cứ phải là đạp vào mặt nỗi buồn mà sống. Thôi thì lại lai nhau đi chơi.
Phải cố vớt vát lại vài ngày mùa hè sót lại để biết cuộc đời ngắn ngủi, niềm vui cũng ngắn ngủi. Những chuyện hôm nay quan trọng đến thế, nhưng mai rồi sẽ thành chuyện nhỏ. Khóc cho mình nghe xong rồi, phải cười cho những người cạnh mình thấy thôi.
Chiếc lá xanh mát của mùa hạ đã chuyển thành chiếc lá vàng óng của mùa thu.
Nếu chót buồn rồi cố buồn cho thật đẹp nghe tôi. 😎
Sấu chua.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat