Stránky

2016/11/07

Nói yêu một người là không khó.

Xem lịch, thấy chỉ còn có một tờ nữa là hết năm, tự nhiên thấy cuống, vì chẳng làm được việc gì nên hồn.
Đêm thì ngáo ngơ không ngủ được.
Lòng dạ bồn chồn lấn bấn vì bao nhiêu thứ bộn bề.
Chỉ muốn buông xuôi, kệ xừ hết mọi việc.
Thế là kệ xừ thật.
Ngồi hí hoáy vẽ lại đồ đạc trong phòng khách để xoay. Nói đến xoay là oải, nhưng oải mà vui mắt thì cũng làm. Ngày trước đang đêm mà nghĩ đến xoay là vùng dậy xoay, chồng ghét cay ghét đắng cái vụ này.
Cứ nói đến xoay là ông gạt phắt đi. Ông bảo tại sao lúc nào cũng thích nghĩ ra việc để làm thế?
Thế nên cứ thích là mình xoay, chả kể với ông làm gì cho vướng. Nhiều hôm ông đi làm về, cả nhà đã được kê lại hoàn toàn mới.
Nhưng giờ hết xí quách rồi, không thể một mình xoay chuyển hết cả bàn ghế giường tủ nữa. Nhiều lúc đẩy cái gì nặng nặng, nó không thèm xê dịch lấy một ly, mới biết sức người là có hạn, tuổi trẻ không còn là vô biên.
Cầm tờ giấy vẽ lại bàn ghế giường tủ đã được xoay đúng một vòng 360° gí vào mặt ông, bảo em muốn làm mới lại một số thứ. Chả thèm nhìn tớ giấy, ông bảo luôn, xoay thế không đẹp.
Mình bảo đẹp.
Ông bảo xấu.
Mình bảo tiện.
Ông bảo bừa.
Mình bảo ấm ám.
Ông bảo vớ vẩn.
Mình bảo làm ngay.
Ông bảo hôm nào sẽ làm.
Mình đi làm luôn.
Ông tẽn tò và có vẻ bực.
Mình vừa tháo đồ vừa run, nghĩ đến cảnh nhà cửa ngổn ngang, một việc đẻ ra trăm việc, trăm việc nở thành nghìn việc mà toát mồ hôi hột.
Ông mà không giúp thì chắc không làm nổi?
Thế mà lúc tháo tung ra rồi, mải miết làm chả còn lo lắng nghĩ ngợi gì nữa, làm quên ăn, quên uống, pha cốc cà phê thơm nức, thế mà quên bẵng đi sờ đến lạnh như kem.
Cứ thế cặm cụi một mình tháo lắp, ủn, đẩy, có lúc nằm lăn lê bò toài ra lấy đà để tấn cái tủ to như núi cho nó biến ra khỏi phòng này hiện sang phòng khác.
Ông ngồi chắc sốt ruột, không hiểu con mụ điên kia nó làm gì mà im thin thít chả thèm í ới. 
Thế là thỉnh thoảng ông lại phải chạy lên ngó một cái. Ngứa mắt ông thò tay vào ủn một cái, rồi ông lại bỏ đi như kiểu: có ông một cái là khác ngay!
Phải công nhận ông nhấc cái gì là cái đấy nhẹ đi một nửa, ông đẩy cái gì là cái đấy chạy băng băng. Đúng là yếu trâu hơn khỏe bò. Thế nhưng ông chỉ làm một tí cho biết thế nào là Lễ Độ thôi. 

Kệ! Càng làm lại càng mê, mọi thứ cứ dần dần hiện ra như có Cám( à quên Tấm) ở trong nhà ý. Làm từ 1giờ trưa đến 10 giờ tối, thì nhớ ra mình phải đi ăn vì đói quá.

Ông lên thấy như lạc vào nhà con mẹ khác, hỏi đẹp không?
Ông bảo: Cũng được.
Hỏi ổn không:
Bảo: Cũng được.
Làm phách nói Cũng Được, chứ Quá Được thì có.
Mình ngồi nhai cơm như nhai rơm vì làm cả ngày mệt quá.
Ông lôi đàn ra gẩy tưng tửng. Cái chỗ ông ngồi là cái chỗ ấm nhất, thích nhất, cái chỗ mà mình bảo phải xoay nó mới hiện ra. Nhưng lúc mình bảo xoay thì ông cứ chối đây đẩy bảo chả cần ấm cũng ấm rồi, chả cần thích cũng thích rồi.
Thật ra đàn bà sống trên đời sở dĩ phải có một tấm chồng là bởi lúc kê dọn nhà cửa cần có người bê tủ :-D
                                              ...
Sự nghiệp xoay chuyển vẫn còn đang tiếp tục, dự là phải vài ngày nữa mới xong. Những việc chính đã được xoay xong, giờ chỉ còn xếp ra xếp vào, xếp lên xếp xuống, xếp ngoài xếp trong nữa thôi. Đang muốn thổ lộ với ông là mình muốn có một cái giá để treo một bộ  khuôn bánh bằng gốm chuyên dòng Bábovka từ to như cái nồi đến bé như ngón tay, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách để thổ lộ. Nan giải quá :-D
Nói yêu một người thì không khó, nhưng nói đóng cho em cái giá treo xoong nồi là khó vô cùng!
                                                                                       Sấu chua.




Žádné komentáře:

Okomentovat