Tháng 7 đã chớm ngả sang màu chín của mùa màng.
Những cánh đồng lúa mì vàng tươi, trĩu nặng hạt, cong mẩy trù phú lao đi vun vút qua kính xe, lùi xa lùi xa lại phía sau...
Tháng 7 bao giờ cũng có những tên gọi riêng không lẫn được với những ngày tháng khác!
Lác đác trên đường đã bắt đầu có một vài người xách những làn nấm rừng đầu mùa tươi mới, nâu sậm dính những chiếc lá thông ẩm ướt. Thời tiết ấm sực lại mưa nhiều, nấm chắc là mọc nhanh và nhiều lắm!
Mình thích nhìn cho no mắt những làn nấm rừng trên tay những ông cụ bà cụ đi từ hướng rừng vào phố.
Một chút thảnh thơi... một chút ngạo nghễ...trong ánh mắt nụ cười.
....
Năm ngóai mang sang một chồng 6 cái bát chiết yêu của Bát Tràng. Hành lí bị thất lạc đúng cái vali đựng bát. Chắc là bị quăng lên quật xuống bầm dập một đời bát, thế nên một chồng 6 cái vỡ 3 còn 3 :-((
Của một đồng công một nén. Tiếc công nên gói nguyên xi thế cất vào một góc, nhủ để hàn lại rồi quấn dây treo lên nhung nhăng trồng cây hoa đá cho cái bát nó đỡ tủi thân bay từ Việt Nam sang mà vô dụng.
Cả năm trời mà chẳng lúc nào thảnh thơi ngồi vá víu những mảnh vỡ.
Thời gian này chẳng thảnh thơi nhưng tâm hồn lại trầm lắng u sầu. Thế là được thể mang ra chắp nối, hàn gắn.
Những đường vá vân vi khi tỏ khi mờ, nối kết lại hình hài xưa.
Cái bát đã trở lại hình dạng vốn có, nhưng nó không còn đựng được canh được mì. Thế mà nhìn vẫn vui vui.
Ước gì người ta có thể hàn gắn được như thế những đổ vỡ từ trong sâu thẳm của tâm hồn mong manh!!!
Những mảnh vỡ của lòng chẳng có thứ keo nào đủ chắc, đủ mạnh để kết dính, người ta thường chọn cách quên nó đi, vùi nó sâu vào lớp bụi của thời gian.
Người ta thường dỗ mình: " Thời gian sẽ chữa lành tất cả" như là một thứ keo dán nhiệm màu !
....
Những việc dự định làm vẫn ì ạch dậm chân tại chỗ.
Mùa hè lúc nào cũng cứ vội vã bỏ mình đi.
Hôm qua ngồi dưới tán cây mận đọc sách thế mà đầu óc cứ hết nghĩ về hoa đực hoa cái, bầu bầu dài dài của mấy cây bí... xong rồi lại nghĩ đến cái tổ ong cứ ngày một phình to ra, đung đưa trước bàn ăn ngoài vườn. Chẳng có cách nào cho lũ ong bỏ đi mà không " xây nhà" bành trướng như thế nữa? Cứ nghĩ nó làm cái tổ xinh xinh bay ra bay vào vài con vo ve cho vui tai, ai ngờ cái tổ cứ ngày một to, ong non ong già chui vào chui ra tấp nập.
Chỉ sợ hôm nào nó nhìn mặt mình nó ghét, nó châm cho một nhát thì toi :-(((.
....
Gái tự nhiên trở nên vô cùng nữ tính.
Giữa mùa hè nhưng mua len về đan khăn đan mũ cho gấu bông :-)))
Đã thế lại còn lôi cái khung thêu của mẹ chuyên dùng để tráng bánh cuốn ra thêu mới chết mình chứ:-)))
Giờ thì giữa nắng, dưới giàn nho mát rượi có đứa tay khung thêu, tay kim đan, thêu vài nhát, lại buông xuống vớ kim, đan nhóay nhóay vài dòng rồi lại chúi mũi vào quyển sách.
Đã thế hôm qua sau khi đan thành công cái khăn len dài cả tấc cho con gấu bông thì thốt ra thế này: " phụ nữ đúng là cần biết đan mới có thể hạnh phúc mẹ ạ!"
Ăn cơm đậu phụ rau muống xào mà nghẹn đứng nghẹn ngồi với các kiểu tâm sự ruột gan của gái :-))))))
Sấu chua.
Yeu con gai qua! Uoc gi minh cung duoc tro ve thoi mong mo nang nhi...Gio luc nao dau cung quay cuong du thu vat vanh chang dau vao voi dau. Chong to bao em quang het di cho dau oc no thanh than, lam duoc den dau thi lam.
OdpovědětVymazat