Thỉnh thỏang trong những giấc mơ tôi có thể gặp lại được những người đã mất mà tôi hằng yêu quí. Ở trong những giấc mơ ấy, chúng tôi có thể cười, nói, hàn huyên vô cùng vui vẻ. Vui đến mức khi giấc mơ tan biến, tôi thường có cảm giác nuối tiếc.
Người ta có thể nuối tiếc quá khứ. Nuối tiếc hiện thực đang trôi đi. Thế mà tôi lại đi nuối tiếc cả một giấc mơ!
Từ ngày bà nội mất, có vài ba lần, tôi được gặp bà trong giấc mơ rất ngắn ngủi. Lần gặp nào cũng vui vẻ, cũng êm đềm. Bà rất hay cười với tôi.
Thế mà gần đây trong giấc mơ tôi bị bà mắng. Một việc mà kể cả khi còn sống, bà cũng chưa bao giờ làm với tôi.
Bà nội có tổng cộng gần 20 người con tính cả dâu lẫn rể, 20 đứa cháu cả trai lẫn gái, cả nội lẫn ngoại, nhưng từ bé đến lúc tôi đi xa, tôi chưa bao giờ bị bà mắng nặng lời, cũng chưa bao giờ chứng kiến bà nói lời nặng lời nhẹ với ai. Không phải vì tất cả con cháu của bà đều tuyệt vời, đều không sai phạm lỗi bao giờ, mà vì mỗi lần ai không đúng, không phải, bà đều nhẹ nhàng khuyên nhủ, từ tốn bảo ban từng li từng tí, lời hơn lẽ thiệt. Nghe bà trách mắng nhưng ân cần rủ rỉ, lòng con trẻ bướng bỉnh như mình mà chẳng bao giờ thấy uất ức, thấy bất mãn bao giờ. Những lời bà dặn tuy nhỏ nhẹ nhưng thấm thía vào lòng, chẳng bao giờ quên được. Bà không bao giờ làm cho mình cảm thấy xấu hổ, bẽ bàng.
Mình nghĩ một người cư xử như thế với con cháu hẳn phải là một rất người bao dung độ lượng. Hẳn phải là một người rất "mới", rất văn minh, luôn tôn trọng người khác dù chỉ là con là cháu của bà. Hẳn phải là một người luôn đặt mình vào người khác, thấu hiểu cảm xúc của người khác nên mới chẳng bao giờ làm người khác muộn phiền, tổn thương.
Năm con gái mình 4 tuổi, mình đưa nàng về chơi, nàng là chắt của bà. Đứa chắt bé bỏng chưa một lần được gặp cụ, thế mà nàng chẳng sợ sệt xa cách đến một giây. Nàng sà vào lòng cụ để cho cụ hỏi han, vuốt ve, trò chuyện. Nàng âu yếm sờ tay vào những vết nhăn nheo của cụ một cách thích thú và êm đềm. Nàng nghe tiếng Tiệp tốt hơn tiếng Việt, thế nhưng cái gì cụ hỏi nàng không hiểu, nàng lại cười toe tóet khoe hết cả bộ răng sún ra.
Năm ấy cụ già lắm rồi, trái tim của cụ mệt nhọc đập có khi rất là nhẹ... nhẹ tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại vĩnh viễn, thế mà cụ vẫn chống gậy lần sang cửa hàng bán quần áo trẻ con Đức Hạnh để mua cho chắt của cụ một bộ áo dài.
Bà nội mình có bộ răng đen nhưng nhức mầu hạt na. Mỗi lần bà cười, nụ cười tươi rói, lan tỏa vào người đối diện những ấm áp và yêu thương trìu mến.
Kí ức đẹp về bà nhiều vô kể. Mỗi lần nhớ đến bà, mình thường tự hỏi vì sao một người đàn bà sinh ra từ trước mình hàng thế kỉ, không biết chữ, mà lại giỏi giang đến thế?
Có thể nói tất cả các con, các cháu, và cả các chắt của bà hiện nay vẫn đang tiếp tục được hưởng tất cả những tinh hoa giàu có không những về tinh thần, trí tuệ mà còn cả về vật chất rất sung túc và dồi dào của bà để lại.
....
Tương lai có thể mình cũng làm bà nội bà ngoại. Mình tự hỏi làm thế nào để trở thành một người bà tuyệt vời trong mắt các con các cháu?
Mình nghi lúc ấy mình sẽ tranh nhau ipad, iphone với các cháu mình lắm :-)))
Sấu chua,
Žádné komentáře:
Okomentovat