Tháng sáu nào con trai con gái trong nhà cũng bận. Bận học thôi. Cái thời buổi gì mà học cứ như điên. Những áp lực học hành khiến cho những nam thanh nữ tú không có cả thời gian để kịp nhìn ra bầu trời tháng sáu trong xanh vời vợi, hoa nở, chim nhảy lon ton từng bầy ríu rít khắp sân vườn. Nghĩ mà thương!
Hôm nào mẹ cũng hỏi " ơ thế hôm nay con không tập thể dục à?"
Và hôm nào con trai cũng hứa " thi xong, nghỉ hè nhất định con sẽ tập thể dục trở lại, sẽ chạy, sẽ...sẽ..."
Nghe nản quá!
Cuộc sống nhìn ở một góc độ nào đó có thể được coi là một " cuộc đua" triền miên. Mỗi người " đua" với một đường đua của riêng mình, với những đối thủ của riêng mình, đôi lúc chỉ là đua với chính bản thân.
Đã đua thì cần đến đích. Hoặc là bỏ cuộc giữa chừng. Cuộc đua tranh nào cũng tàn nhẫn.
Hôm nọ chàng hỏi " nếu con phải kéo dài thêm một học kì thì mẹ cảm thấy thế nào?"
Mình bảo dĩ nhiên là không thích kéo dài vì thời gian của con cũng như của mẹ, của ai cũng quí giá, nhưng mẹ hòan tòan chấp nhận được, vì con người ta không phải cứ muốn là đạt được tất cả những điều mình MUỐN.
Chỉ cần con nỗ lực hết sức mình, có đích đến của đời mình, biết rõ mình cần gì thì mẹ lúc nào cũng ủng hộ con.
Chàng bảo: Dĩ nhiên trong thời điểm hiện tại, kết quả học hành của chàng vẫn tạm thời ổn, nhưng chàng có một số bạn bè, họ cũng học hành rất nghiêm túc, nhưng họ thi vẫn bị hỏng, phải nợ điểm, phải học kéo dài thêm. Chuyện này hòan tòan có thể xảy ra, đôi khi chỉ vì không may mắn. Chỉ cần nợ điểm một môn thì có thể dẫn đến nợ hai môn, và cứ thế...Và chuyện này cũng có thể xảy ra với con. Con muốn nói với mẹ, để mẹ biết, để mẹ đừng nghĩ con trai của mẹ chỉ có tuyệt vời, không có thất bại.
Câu chuyện này khiến cho mình nhớ về một câu chuyện cũ... đã cũ...rất cũ...
Hồi ấy ông trẻ mình có một người con trai, mình gọi là chú. Mình cũng chả biết chú mình học dốt hay học giỏi. Nhưng mình vẫn còn nhớ như in một lần chú học đến lớp sáu thì bị đúp lại, đúp là đúp thế thôi, bản chất của vấn đề thì ai cũng hiểu, thế nhưng mình thì lại cứ nhớ mãi lời ông mình phân bua với mọi người là, chú học thì tốt , giỏi, nhưng ông muốn cho chú học thêm một năm lớp sáu nữa cho " chắc" :-))).
Có nhiều người con cái học hành bình thường, theo mình dốt cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, nhưng họ lại cứ thích khoe con mình giỏi, con mình đặc biệt, con mình hơn người, bản thân đứa trẻ cũng chả thích bị tâng bốc sai sự thật. Nhưng bố mẹ nhà này đua theo bố mẹ nhà kia tâng bốc con cái lên mây xanh. Việc chẳng đáng nói sai, nói dối, cũng đem ra nói dối. Nói dối mãi thành quen, quen đến mức chả còn phân biệt được mình đang nói thật hay nói dối? Nói dối đến mức không còn cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng. Nói dối đến mức tưởng mình hòan tòan đang sống trong sự thật. Nói dối đến mức đứa trẻ một ngày nào đó sống trong chính sự hoang tưởng của bố mẹ, của bản thân mà không biết!
Ban đầu nói dối những điều nho nhỏ linh tinh không đáng phải nói dối, sau dần nói dối cả những điều không cho phép được nói dối.
Những người nói dối và những người nghe nói dối họ tạo nên một áp lực xã hội, tạo thành một xã hội ngập ngụa dối trá.
Những áp lực xã hội vô hình đã biến những con người bình thường, đáng lẽ được sống một cuộc sống bình thường, trở nên mệt mỏi vì chính sự giả dối bao quanh.
Đáng lẽ họ có thể đơn giản nhẩy cẫng lên sung sướng vì thi đỗ, và khóc òa vì thi trượt. Những niềm vui nỗi buồn đời thường giản dị.
Hôm nay thằng con đi thi môn cuối cùng của năm học, nếu tốt thì " thóat" , không nợ nần môn học nào, là vượt qua năm học thứ hai. Học sớm, nghỉ sớm, để mẹ còn rảnh chân đi chơi, chứ mẹ cũng chả có ước vọng gì cao siêu.
Học gì thì học, nhưng cuộc đời phải vui vẻ, chân thành. Cơm ai cũng chỉ ăn hai bữa, quần áo lúc mặc cũng phải có lúc cởi ra :-))).
Vì thế cuộc đời cần được vui, được mỉm cười, được nói những lời chân thật từ con tim với những người sống quanh mình con nhỉ!
...
Nhà vắng hoe, thằng con đi thi mai mới về. Con con cũng đi dã ngoại thứ sáu mới về. Hai anh chị già ở nhà ngập ngừng chả biết nói năng chi :-)))
Tối hôm qua đánh 3 cây đậu ván vào cái thùng gỗ, nuôi mộng cho nó leo lên giàn gỗ, để rồi nở hoa.
Hoa đậu trắng đẹp như đàn bướm trắng, hoa đậu đỏ đẹp như đàn bướm đỏ, hoa đậu vàng, hoa đậu tím cũng. Mà đã là bướm thì phải đẹp :-))))
Em nói rồi, đời dù có tệ mấy, iem vưỡn cười anh ợ !
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat