Cũng may từ hồi trẻ đã có tính hay "phẩy tay". Cảm thấy cũng không hài lòng lắm đâu, cũng biết chả thơm tho gì đâu, nhưng cũng đều phẩy tay cho qua hết. Vì nghĩ hơn thua hay dở gì cũng đến thế.
Không đôi co nhưng trong lòng cũng phải biết rõ trái phải, biết rõ mình phải trung thực với mình, với cảm xúc của mình, thì mới sống đàng hoàng tử tế đến tận bây giờ được chứ.
Khi mình sống tử tế với mình, tử tế với các mối quan hệ xung quanh mình, thì tự nhiên mình coi thường những kẻ đểu giả trí trá. Tự nhiên thôi, cực kì tự nhiên.
Mình ghét sự giả dối.
....
Nhiều khi nằm khóc với hoa hồng, khóc với chùm nho, khóc với cành mận.
Gái ôm chặt hỏi mẹ có gì rất buồn đúng không?
- Nói ra đi!
-Khóc lên thành tiếng đi!
-Giận dữ đi!
Nhưng không nói được, không khóc được, không giận được.
Nói gì? khóc gì? giận gì?
Lại khóc với cây hoa hồng.
Mình sợ lòng mình một hôm nào đó không còn khóc được nữa, cứng đơ vô cảm và chai lì.
Mình sợ mình không còn quan tâm đến sai đúng nữa.
Mình sợ những lời dối trá không còn làm trái tim mình đau nhói nữa.
Mình sợ mình không còn tin cả vào những điều tử tế tốt đẹp nữa.
...Thì lúc ấy đời mình sẽ ra sao???
Sấu chua.
Thôi bác Sấu đừng khóc. Đời giả, ta thật là được. Sợ nhất là khi vì miếng cơm manh áo mà ta cũng phải giả theo đời. Còn nếu vẫn cứ thật, vẫn được là chính mình, thì không có gì đáng bận tâm cả.
OdpovědětVymazatCòn về người khác, hãy để cho họ giả, vì nhiều khi đó là cách kiếm cơm của họ.
Cảm ơn nàng, tâm đắc với chia sẻ của nàng lắm lắm, đúng là nhiều khi an ủi mình còn may mắn, không bị cuốn vào cái vòng giả dối kia!
OdpovědětVymazat