Stránky

2015/10/31

Lững thững mà vui lên :-).

Thế giới xung quanh mình bây giờ nhiều thứ giả quá. Hộ chiếu giả, người giả, quốc tịch giả, đạo đức giả cho đến gạo giả, cà phê giả, thịt, trứng giả, rồi thì quần áo, giày dép... giả. Các mối quan hệ giả(dối), những lời nói tưởng như không cần phải giả cũng là giả. Cái gì cũng có thể không thật. 
Chỉ còn cảm xúc của mình, nếu mình cũng chấp nhận nó giả nữa thì sống làm mợ gì?!
Chỉ còn mỗi NGƯỜI mình là mình quyết định sống thật hay giả nữa thôi, nhề.
Sống ở đời tiền ít tiền nhiều không biết bao nhiêu mới đủ, cũng chả ai biết được, vì thế quan trọng nhất là được sống THẬT. 
Thật với mình, với những người mình thương yêu, với những người mình gặp gỡ tiếp xúc hàng ngày.
Được cười, được nói khi vui, được giận dữ khi phải nghe những thứ dối trá, được khóc khi buồn bã...
Được đi khi muốn, được trở về khi có thể...
Được im lặng.
Được riêng tư.
Được khước từ.
Đôi khi cả chối bỏ.
Được tự do nói, thể hiện những cảm xúc của mình để tìm thấy tiếng nói chung, tìm thấy sự sẻ chia thấu hiểu nhau, để mà sống được yêu thương và vui vẻ.
Cự tuyệt với dối trá cũng là một cách mà mình phải đau đớn trong đời sống này.


Bờ tường ngoài kia đang nhuốm màu vàng nhạt bởi một vạt nắng rất vội và mỏng. 
Cái thứ nắng mỏng manh phủ lên cây cối, lá cành đang tàn úa, khiến cho vạn vật đều vàng thẫm vị ngái nồng của tiết thu muộn chớm se sắt vào đông.
Tối hôm qua nấu một nồi ca ri thịt bò với khoai tây dỡ ở sau vườn nhà, củ khoai không quá to, nhưng vàng, thơm và ngọt. Khoai này là khoai THẬTdo mình trồng :-))
Nghiền nhuyễn chút tỏi tươi, chưng với bơ nhạt, xay thêm vài hạt muối biển.
Thái vài lát bánh mì đen, thẩy vào lò cho vàng ruộm giòn tan, lấy cái chổi lông phết cái thứ hỗn hợp bơ tỏi muối vàng óng chảy mượt lên lát bánh, rồi ăn với ca ri nóng nóng cay cay.
Thằng con bảo ngày mai mấy mẹ con mình nấu món cơm Việt Nam gì đó thật đơn giản, nhiều rau, nhiều màu sắc tự nhiên, không tốn thời gian, rồi cùng nhau chụp ảnh, mẹ làm cái công thức thật ngắn gọn dễ hiểu, con dịch, cho vui vui mẹ nhé.
Nghe cũng thấy đời giản dị.
Niềm vui không tự nó tìm đến với mình.
Mình tìm nó, thả nó ra, tóm nó lại, cứ như một trò chơi cút bắt.
Vì thế cứ lững thững mà vui, buồn làm chi vội!!!
                                                                      Sấu chua.

Žádné komentáře:

Okomentovat