Stránky

2015/10/20

Độc hành.

Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi xem hoa cúc nở. Những bụi hoa cúc tôi trồng lại từ mùa thu năm trước, chúng tậm tực mọc rồi bị lũ sên cắn phá, chúng bứt lên giành lấy sương ngọt, nắng ấm, trổ lá, kết nụ, cho đến tận cuối thu đầu đông mới bừng nở. Khó nhọc nhưng hân hoan rạng rỡ đáng giá trước mọi lí lẽ để sinh tồn.
Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi đi quanh gốc táo ngắm nhìn những chùm quả ửng chín rám lên thứ mầu hồng tinh khiết như màu má trinh nữ.
Tôi tha thẩn hái, tha thẩn xếp, nghĩ ngợi về những quả táo mình từng có trong đời...
Tôi đem rổ táo chín lặc lè thả vào chậu nước, vớt ra, thong thả bổ, cắt, xếp, đặt, thả vào đó quế, đường, chanh, oải hương già, rồi từ tốn đun, ngóay, trộn, hít hà...
Tôi đong thứ mứt táo trong veo màu vàng óng ấy vào những chiếc lọ thủy tinh trong vắt không một vết dơ bẩn. Vặn nắp cho thật chặt   rồi úp chúng theo những hàng thẳng tắp. Tôi viết lên ngày tháng tôi "sinh" ra chúng kèm theo cái vòng bút một trái tim bé bỏng ấm áp, rồi đem tặng cho vài người hảo món ngọt tôi làm. Với tôi, lọ mứt không đơn thuần là lọ mứt, nó là những nhịp đập của con tim tôi thổn thức trước bốn mùa cây lá trù phú sinh sôi kết mật ngọt cho đời.
Chỉ tiếc là mùa thu đáng lẽ ra đã rất tuyệt.
Tôi sẽ sấy khô những lọ nấm rừng để dành thỉnh thỏang đem ra nấu những nồi súp rau thơm phưng phức.
Tôi sẽ chưng một nồi nấm thật to thành một loại kem dẻo quánh vàng nâu sóng sánh rồi phết lên những miếng bánh mì nướng giòn nóng bỏng. Mùi nấm rừng thơm phảng phất trong bếp có khi tới ba bốn ngày trong tuần như thể khẳng định mùa thu đã đến đây trong căn bếp nhỏ của tôi và mùa thu đã từng ở lại.
Thật tiếc tôi đã để mặc mùa thu trôi đi trong những cơn nức nở nghẹn ngào.
Tôi ước có một cái tủ màu đen kín bưng không một tia ánh sáng nào có thể lọt qua, tôi nhốt tôi vào đó khóa chặt lại, để tôi có thể thỏa thuê khóc như mưa như gió trong đó mà chồng tôi, con tôi họ không thể nghe thấy tiếng tôi khóc. Chẳng ai muốn người thân của mình phải nghe tiếng khóc của mình. Dĩ nhiên.

Cuối cùng mùa thu cũng bỏ ra đi. 
Chỉ còn lại mình tôi trơ trọi với vết thương lòng sâu hoắm.
Tôi tự nhủ mình phải mạnh lên, phải biết đau biết xót tháng ngày vốn quí như mảnh ngọc bình an được chắt chiu ra từ những đắng cay người đời cất công giày xéo lên tâm hồn mỏng manh của tôi.
Tôi đã bừng tỉnh sau cái ôm vỗ về vụng dại của anh, của con. Quá đủ rồi, tôi cũng không cần thiết có thêm gì nữa.

Giờ thì tôi đã hiểu được nỗi cô độc của tôi!
Vĩnh biệt một niềm đau!
                                                                             Sấu chua.

Žádné komentáře: