Muốn tìm ra một điểm trên người để ấn vào đó cho mọi thứ trên óc, trên người nó mềm ra trở lại, nếu không mọi thứ có nguy cơ tê liệt, cứng đờ...
Nhưng làm gì có cái điểm thần thánh ấy?
Cho nên, chẳng thích gặp ai, chẳng thích nói gì, không thích ăn gì, uống gì, duy nhất còn ngửi thấy cà phê thơm thơm.
Không thích đi đâu, không thích làm gì.
Gió là của mùa đông, nắng là của mùa đông, thời gian cũng thuộc về mùa đông, thứ gì cũng nhạt, lạnh lẽo và ơ hờ. Những mối quan hệ vì thế cũng tan rã rời rạc không có cách gì chắp nối lại.
Nhạc vui không muốn nghe, nhạc buồn lại muốn khóc.
Đêm nào con cũng học thật là muộn. Nghỉ cả ngày mà cũng cứ ngồi học cả ngày đến đêm. Vác cái chăn ra ngồi cạnh con, thò cái chân gí vào đít nó lấy cái hơi ấm của nó, ngủ gà ngủ gật.
Ngủ gật vạ vật ở phòng khách, phòng con thì còn ngủ được, chứ ngủ trên giường mình, trong chăn mình là nghĩ đến đủ thứ khỏi phải ngủ.
Tự nhiên nhớ về một chuyến đi xa. Nhớ về ngôi mộ của một người biệt xứ, tấm bia là một mảnh thiên thạch từ hành tinh xa xôi nào đáp xuống, đã cài lên mảnh mộ đơn độc, ở lại đó cùng vô tận và gói lại thân phận một kiếp người.
Con người - tình yêu và thân phận.
Có những thứ tưởng là gắn kết thiêng liêng không gì ngăn cản nổi, thế mà cũng trở thành bạc bẽo như vôi. Hoài nghi mãi không thôi!
Trôi! Trôi! Trôi.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat