Stránky

2016/09/20

Đừng buồn chỉ bởi mùa thu.

Chỉ chừng tuần lễ nữa là con gái còn ở nhà với bố mẹ.
Thằng anh nó đi học xa nhà cũng cả ba năm nay rồi, mà mình vẫn nhớ. 
Và mình biết rõ khi con gái đi học xa nhà nốt mình sẽ thế nào?
Lại nhớ hồi bé, ông bà ngoại mình sống trong Đồng Tháp, mùa hè mẹ đưa mình vào thăm ông bà. Gần đến ngày mẹ con mình phải quay trở lại Hà Nội, bà ngoại thường lặng lẽ mang hết tất cả đống nồi niêu xoong chảo la liệt ra cọ. Có những cái bà cọ cả mấy lần. Ông ngoại phải la lên, thôi bà đừng có cọ nữa, xoong chảo sạch lắm rồi.
Bà ngoại không khóc, không than, nhưng nhìn cái dáng bà cam chịu lặng lẽ cọ xoong nồi để xua đi những dồn nén, những khổ đau khi phải xa cách người thân bên bờ kênh năm xưa xa lắc thì in đậm mãi vào trái tim bé bỏng dại khờ của mình.
Bây giờ mình không thể lôi hết xoong nồi ra cọ vì máy đã rửa quá sạch, và mình không biết mình sẽ làm những gì khi con gái mình đi xa mình???
Hồi con trai học năm thứ nhất, mình toàn vừa làm việc cửa hàng vừa thỉnh thoảng lại khóc thút thít như con mẹ hâm. 
Ngày hôm nay vẫn còn tươi vui, vẫn còn thấy bóng dáng con ra vào, khi nấu nướng, lúc lau dọn nhà cửa, khi ngồi chơi đàn, lúc vẩu mỏ lên hát, chu mỏ lên cãi...
Nhưng đã hình dung thấy những ngày tới nhớ nhung trống vắng ra sao!
                                                    ....
Những con chim đã đủ lông đủ cánh, chúng phải được bay vào bầu trời rộng lớn bao la♥


Sáng nay ngủ dậy, trời thấp, xám, và lạnh. 
Sáo mỏ vàng ngơ ngác đậu trên cành anh đào vẫn còn vướng những quả anh đào đã chín khô lủng lẳng.
Lá vàng đi một cách gấp gáp vội vã ngỡ ngàng.
Hoa hồng tê tái ở trên cao.
Táo rụng la liệt khắp bãi cỏ.
Những chùm nho tím, nho vàng chín nặng trĩu, sà xuống chờ đợi một bàn tay.
Ai đã đem mùa thu về vội vã rải xuống khắp khu vườn chỉ sau vài ngày mưa lạnh???
 Ai sẽ đem những nhớ nhung vơi đi theo ngày tháng???
                                          ...
Mấy ngày liền tua ỉ ôi một đoạn băng rè: em thích có mật mía...mật mía.
Ông kia điếc tai, chịu không nổi chiều qua đã tha về một lọ mật mía.
Sáng dậy ủ một mẻ bột nếp, thổi đậu sào nhân với dừa nạo sợi, nấu nước với mật mía và gừng thơm lựng bếp. 
Cái món bánh trôi nước ngon nhưng lích ríc mỗi thứ một tí, thiếu chút gì cũng làm cho món bánh bơ vơ hụt hẫng.
Thế là rang lạc, nhân tiện thì rang nhiều ra luôn, rang thêm một mẻ vừng trắng, một mẻ vừng đen để làm muối vừng. 
Nấu một nồi cơm với nồi canh rau với tôm để ăn với tôm con gái đã rang sẵn.
Ăn trưa xong, hai mẹ đứng cạnh nhau nặn bánh trôi. Ngửi mùi tóc, mùi da thịt con gần gũi yêu thương.
Nhìn con xì xụp húp những thìa nước đường nâu nâu sánh sánh thơm tho đến những giọt cuối cùng rồi chun chun cái mũi bảo: ngon quá! Ngon quá. Mùi chè hôm nay lạ quá, ngọt cứ mềm mềm thế nào í mẹ ạ.
Thính như chóa, hôm nay nấu bằng mật mía chóa ạ :-D
Thế là giơ tay giơ chân lên giời: thảo nào! thảo nào con thấy ngon quá :-D
 Những năm tháng mình nấu cho nhau ăn rồi sẽ thành kí ức, thành kỉ niệm.
Như hôm qua bà hỏi mẹ làm bánh xèo thế nào? 
Mẹ bảo làm thế này thế này mẹ ạ.
Ông ngồi cạnh bảo thế mà chả thấy mày nấu cho tao ăn bao giờ.
Mẹ nghe suýt khóc đấy. Làm sao nấu cho bố của mẹ ăn khi mẹ sống xa ông cả nửa vòng trái đất hả con? Hả con?

Có những sự cứ trôi mãi...trôi mãi... không dừng lại được, quay ngược trở lại là lực bất tòng tâm.
                  
                                                                   Sấu chua.


1 komentář:

  1. Cháu cũng suýt khóc khi đọc những dòng cuối của bác bác Sấu ạ. Nhưng nội tâm con người quả là phức tạp, có lúc thèm ở gần nhà lắm lắm, nghĩ hay là về nhỉ, nhưng rồi lại có 1 tiếng nói khác bên trong như thúc giục những con chim non phải sải cánh bay xa nữa xa nữa

    OdpovědětVymazat