Hồi bé nhà có cây hoa giấy bố xin cành của ông nội đem về trồng. Hoa leo từ tầng dưới lên tầng trên, nhiều cành vươn ra, rủ hoa rơi rụng xuống ngõ.
Hoa giấy là loại bông đẹp cả khi tàn rụng.
Mình hay ôm con mèo mướp ngồi trên bờ tường gạch long lở, cũ kĩ, rêu phong cạnh gốc cây hoa giấy tha thẩn nói chuyện luyên thuyên linh tinh. Người nói, mèo thì lim rim ngủ.
Nhớ có đợt thích soi gương lắm. Ra ngắm vào ngắm mình trong gương thấy mắt mình lòng đen thì đen nhánh, lòng trắng thì trắng xanh như cái hạt đậu đen cắn vỡ đôi ra, tự thấy mắt rất trong và đẹp. Mình hay chạy lên gác ngắt vài bông giấy đỏ vò nát rồi quệt lên môi cho đỏ, rồi thì thấy mình xinh ra phết nhé.😅
Bao nhiêu năm, thỉnh thoảng quay về Hà Nội, rẽ vào thăm nhìn lại ngôi nhà xưa cũ, vật đổi sao rời, mà kì lạ gốc hoa giấy cũ vẫn còn nguyên đó, nhưng chắc vì chẳng có ai chăm sóc, gốc hoa già nua trổ những bông bé tí nhưng vẫn cứ thắm đỏ như ngày mình còn thơ bé.
Hôm nay đi ngang qua rất nhiều gốc hoa giấy ở Santonini chỉ muốn bưng một gốc về Tiệp trồng.
Có những màu hoa gợi lại cả một trời kỉ niệm dẫu mắt đã đục ngầu và môi chẳng còn xinh😀
❤️❤️❤️
Sấu Sau Chua
Žádné komentáře:
Okomentovat