Trước hôm sắp đồ chuẩn bị bay đi chơi, hỏi chị bạn là có cần mang máy ảnh đi không? chỉ cần chị bảo không, là mình cũng không mang đi luôn.
Thật sự mình cũng lười lách cách, chỉ thích gọn nhẹ. Điện thoại tuy chụp ảnh không đẹp bằng máy ảnh, nhưng cũng không quá tệ, lại " mì ăn liền" nhanh bổ rẻ.
Nhưng quan trọng hơn là hành trang gọn nhẹ, sẽ tập trung vào cảm xúc của bản thân nhiều hơn. Ngắm nhìn mọi thứ nhiều hơn, chân thực và tận tụy hơn.
Thế mà chị lại bảo : mẹ cứ mang đi.
Thế là mình lại cung cúc vác máy ảnh đi.
Chị - một người nghiêm túc và cần mẫn mỗi khi đi chơi.
Từ lúc 5 - 6 tuổi, đi đâu chị cũng tự nhét vào cái balo con vịt bông của chị : vài cái cặp tóc, mẩu bút chì, con búp bê, vài cái kẹo loại chị thích...
Lên 10 tuổi chị đi đâu cũng mang theo tủ giày, quần áo mặc cho vài tháng.
Khi 12 tuổi mỗi kì nghỉ hè của cả nhà, chị ghi chép tỉ mỉ mọi thứ cho gia đình. Cái kim, sợi chỉ, bông băng y tế, thuốc xịt côn trùng, kem chống nắng, thuốc đau bụng....thôi thì cả thế giới.
Dĩ nhiên khi chị 20 tuổi, mỗi khi đi đâu, tôi chỉ còn duy nhất một việc là hỏi một câu thừa thãi: mọi thứ đủ hết rồi nhỉ và không cần nghe câu giả nhời.
Chị sẽ mang theo tủ thuốc di động, quần áo giày dép cho bốn mùa trong ngày, mọi thông tin các địa điểm chị dự định đi đến, bảo hiểm du lịch mua đến đúng phút rời đi.
Khi đi đến những nơi tuyệt đẹp, chị rất ghét bị rủ, nhờ chụp ảnh. Nếu cố tình sẽ bị chị nghiêm khắc bảo: cảnh đẹp thế này phải ngắm bằng mắt thật. Chụp ảnh làm gì cho nó phí ra.
Ơ! phí là phí thế nào?
Ngắm bằng mắt. Rồi ngắm bằng ống kính. Ghi lại những khoảnh khắc đẹp cũng thích mà. Những lúc rỗi rãi, giở ra xem, cũng vui, cũng hạnh phúc mà.
Mình có phân bua nhưng chị vẫn rất nghiêm khắc.
Và sau mỗi chuyến đi, chị lại hỏi mẹ có cái ảnh nào đẹp đẹp không gửi cho con.
Ơ! thế là thế nào?
Nghiêm khắc kiểu gì thế ?
:-D :-D :-D
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat