Mùa thu đã hiện diện trên từng cm sân nhà.
Sáng lạnh như cốc nước đá.
Tối lạnh tê như que kem.
Buổi trưa và chiều ấm sực và vàng óng.
Cứ như là lần lượt bốn mùa xuân hạ thu đông dàn trải đều ra trong 24 giờ đồng hồ vậy.
Nắng, gió, nhiệt độ, ánh sáng...tất cả mọi thứ đều gợi lên trong lòng một vẻ đẹp buồn man mác đến mê hoặc.
Thứ thời tiết xui khiến người ta có mong muốn mặc đẹp, nhẹ nhõm thảnh thơi, đi ra ngoài, ăn một bữa trưa đầy nắng, uống một ly cà phê thơm cũng tràn đầy sóng sánh nắng, dưới bóng nắng của một khu vườn bất chợt, không hẹn trước, trên những nẻo đường ta đi qua.
Ngồi cùng nhau để nhớ có những ngày mùa thu tuyệt đẹp ta đã có nhau, còn mong muốn bên nhau.
Một chiếc quần linen ống lửng không nóng không lạnh, một cái áo mềm, ôm lấy cơ thể vừa đủ không chặt không lỏng, khoác hờ cái áo khoác nhẹ không để giữ ấm mà chỉ che chắn đi vài chỗ hoặc một cơn gió quá lứa.
Kính, mũ, khăn, giầy...thứ gì cũng chỉ là để tìm lấy sự thảnh thơi và đẹp đẽ, cho xứng với thứ nắng lộng lẫy của tháng chín mà thôi.
....
Trong vườn những gốc cà chua đã được ngắt đi sạch lá, để giữ lại nguyên những chùm quả nặng trĩu.
Sau mỗi đêm sương xuống, ban mai bừng lên thứ ánh sáng vàng ứa mật, màu cà đỏ lại ửng lên màu nhiệm.
Tôi thích ngồi ngắm từ xa những gốc cà chua đong đưa trong nắng chiều dịu ngọt, chúng gợi cho tôi sự yên ả không gì sánh được.
Ở đó tôi cảm nhận rõ những quả cà nặng chịch, chúng thở, chúng lớn lên từng giờ, chín đẹp như những bức tranh có mạch máu, có dây thần kinh, chúng thổn thức chín và biết nói những lời tỏ tình chân thật.
Tháng chín bao giờ cũng đẹp, một vẻ đẹp buồn không lời nào tả xiết.
Ở trong nỗi buồn đó người ta bâng khuâng sống, thổn thức mong chờ một điều gì đó mơ hồ xa xăm.
Vì không có tên nên màu vàng của nắng trở nên tuyệt trác.
Vì không có tên gọi, nên nắng cứ óng ả chín mềm khắp nhân gian.
Không ngoái lại, tháng chín bỏ ta đi trong những niềm chín - thơm - mềm mật ngọt.
Sấu chua,
Žádné komentáře:
Okomentovat