Stránky

2020/07/08

Khoảng lặng.

Cuối tuần con về vui bao nhiêu, lúc chúng nó đi buồn bấy nhiêu và nhiều hơn thế.
Chuyện này cứ tưởng sẽ khá khẩm hơn nhưng rồi cứ lặp đi lặp lại, chả biết bao giờ mới có hồi kết?
Thằng con từ ngày học năm thứ nhất, giờ đã đi làm mòn cả giày dép cà vạt complete, con con kém thằng anh ba tuổi cũng đi học xa nhà cả bốn năm rồi, tính ra các con đi ra khỏi cũng gần cả chục năm chứ ít gì, thế mà người mẹ mong manh cứ tưởng mình rắn rỏi lắm, lại thỉnh thoảng lên cơn Sầu. Sầu muôn lối. Sầu không lối thoát. Sầu phát hâm lên.
Ngồi khóc tu tu một mình, vì sợ ông kia nghe thấy, lau nước mắt vãn cả hộp giấy, mà vẫn cứ không ngừng được.
Nhớ lúc thằng con nhổ tóc trắng cho mẹ, nhớ lúc con con ôm chặt lấy mẹ trong chăn cười rinh rích.
Nhớ lúc thằng con loanh quanh hỏi mẹ cần gì trong bếp. Nhớ lọ hoa con gái cắm. Loài hoa nào vào tay con cắm cũng đẹp.
Một nỗi trống trải cứ dài ra mãi. Cứ lớn lên mãi. Cứ sâu hoắm, bao phủ và nhấn chìm lấy mình.
Trời lại còn lạnh, mưa. Hoa trong vườn cũng đang tàn dần chờ đợt hoa mới. Chim chóc ngừng hót bỏ đi đâu hết cả.
Mọi thứ âm nhạc đều không nâng đỡ được mình trong lúc này.
Mọi thứ áo quần giày dép đều nhạt nhẽo.
Mọi nơi chốn đều không lôi kéo được mình lê thân.
Thật đáng sợ khi như thế.
Và mình biết chẳng ai có thể giúp được mình, ngoài bản thân phải tự "chui ra".
Mang quà của bạn gái con trai tặng ra ngắm. Món quà đẹp và trang nhã quá, mình rất thích.
Chụp ảnh lại bó hoa bạn trai của con gái tặng.
Những bông cẩm chướng màu cam bất giác khiến mình nhớ ra hồi trẻ Sấu giai trần đời chỉ biết tặng mình mỗi loại hoa này. Sinh nhật - cẩm chướng. Tết tây - cẩm chướng. Tết ta - cẩm chướng. Giáng sinh - cẩm chướng. Kỉ niệm ngày cưới - cẩm chướng. 
Giờ mình bảo cứ trồng hoa hồng cho em, thế là thoát cẩm chướng rồi
😀
Ngày mai là một ngày khác. Phải vui lên nhé.
Lôi hai cái xe đạp ra lau bụi, bơm lại lốp cho căng. Hai anh chị già đạp xe tán tỉnh nhau xem có khá khẩm hơn không?
Vui sống luôn là một nỗ lực.
      Sấu chua 

Žádné komentáře:

Okomentovat