Có những thứ âm thanh rất kì lạ, nó in sâu vào kí ức, và nằm cuộn tròn yên ở đó, thỉnh thoảng gặp một không gian nào đó, một khoảnh trời nào đó, một cơn nắng nào đó, nó lại thức dậy, khiến cho lòng ta xao xuyến bồi hồi.
Hồi bé khi còn đi học mẫu giáo mình có một cậu bạn rất trắng, hiền như con gái, đẹp trai như những thiên thần dang cánh trong những bức tranh mình nhìn thấy mỗi lần theo bà trẻ đi lễ ở nhà thờ lớn.
Bố cậu, chú cậu, anh cậu đều là những người chơi violin. Và cậu ý luôn phải tập đàn mỗi buổi trưa khi bọn mình thì chạy nhảy bắng nhắng ở một cái sân đầy những cây bàng lá xanh lá đỏ theo mùa.
Mình thích ngồi sát ở bờ tường nghe cậu ấy đàn, còn cậu ấy thì thường nhìn mình với ánh mắt thèm thuồng được chạy nhảy như mình.
Bao nhiêu năm tiếng violin ấy vẫn réo rắt trong lòng mình, đẹp và trong suốt một màu. Màu của ấu thơ.
Và mỗi khi lòng buồn chán mình thường lại nhớ đến tiếng đàn trong veo màu cẩm thạch ấy cùng hình ảnh của một con mèo, và một con chó mình nuôi hồi bé.
Con mèo mướp, bà nội tặng cho mình. Bố chở nó từ Hàng Trống về Đội Cấn cho mình trong một cái hộp giấy, buộc đàng sau xe đạp, bố bảo nhốt kín để nó không nhớ đường. Thế nhưng con mèo đã nhớ được cung đường từ Hàng Trống rẽ qua Hàng Bông, Điện Biên Phủ, Trần Phú, Đội Cấn. Nó đã bằng cách nào đó quay về với bà ở Hàng Trống, khiến cho mình rất buồn.
Mình đón lại nó về Đội Cấn. Rồi không còn nhớ vì sao nó đã chịu ở với mình? Có lẽ nó cũng hiểu nó đã có một căn nhà mới.
Con mèo mướp lớn lên cùng mình, nó thường ngủ ngoài cái màn nhưng lúc nào cũng phải gí sát người vào chân mình. Buổi sáng mình mở mắt ra thì nó cũng bừng dậy, vươn cái người dài ngoẵng ra rất dẻo và ngộ nghĩnh.
Mình tắm cho nó bằng xà phòng thơm của mẹ thơm phức, còn nó thì bấu chặt vào tay mình gào thét cấu xé. Mình bảo chị đau lắm, nó lại thả mềm cái móng chân mềm nhũn ra nhìn mình cầu cứu. Tắm xong, lau khô nó sạch sẽ thơm tho như một cục bông màu xám với đôi mắt tuyệt đẹp và dịu dàng.
Thỉnh thoảng nó bỏ đi đâu mấy ngày không về, trái tim một cô bé lên tám của mình đau nhói nhớ nhung lo lắng. Mình thường ngồi ở cái bệ xi măng giữa sân ngóng lên bờ tường đợi nó bỗng dưng hiện ra leo thoăn thoắt, mềm mại nhảy phắt xuống, sà vào lòng mình meo meo âu yếm. Thế là bao nhiêu giận hờn đều tan biến. Mình ôm nó nhìn sâu vào mắt nó và bảo đừng đi đâu nữa nhé. Có hôm nó tha về một khúc cá rán vàng ruộm, đặt trước mặt mình như một kiểu dâng hiến tôn thờ. Mình sợ phát khiếp vì nghĩ đến cảnh bữa cơm nhà ai đó có khúc cá rán thơm phức bị mất trộm. Mình giận nó lắm, mắng nhau xa xả, nó ngồi buồn ro, khúc cá nguyên xi.
Có một lần, nó đi mãi và không về với mình nữa. Cũng từ đó mình biết nỗi buồn đau của chia ly.
Rồi có một hôm trưa hè Hà Nội nóng như chảo lửa. Mẹ đạp xe về nhà, mặt đỏ bừng. Nhưng mắt mẹ lấp lánh. Mẹ bảo mẹ cho M một con chó con này.
Mình nhớ như in là mình mừng đến nhũn hết cả chân tay. Con chó con mũm ma mũm mĩm chỉ bằng chừng hai ba nắm tay, ngước đôi mắt thơ ngây nhìn mình như quen nhau từ muôn kiếp. Mình thương nó lắm vì nghĩ nó phải xa mẹ nó để đến ở với mình. Mình đặt tên cho nó là Minu.
Minu lớn lên bướng bỉnh, nhưng nũng nịu và nghịch ngợm. Nó theo sát mình không mấy khi rời nửa bước. Mùa đông nó thường ngồi đợi mình rửa bát ngoài sân lạnh cóng, bảo vào nhà trước cũng kệ. Khi mình xong xuôi mọi việc ngồi vào bàn học, là nó yên tâm cuộn tròn lại lim dim đôi mắt chờ mình gác chân lên lưng nó cho ấm. Bao nhiêu năm, chân lạnh có người ủ chân, vậy mà mình vẫn cứ nhớ hơi ấm của cái lưng Minu tròn xoe.
Trước lúc mình đi xa, Minu được một bác bạn bố mình đón về nuôi ở cách một con phố gần nhà mình. Mấy hôm trước lúc Minu đi, nó nghe được phong phanh chuyện nó phải chuyển sang nhà khác ở, nó buồn, nó chui tọt vào gầm giường nằm lì, bỏ ăn, gọi thế nào cũng không ra, dỗ nó món thịt quay Hàng Buồm thơm phức, món nó mê tít, một lần không kiềm chế được, nó đã ăn vụng, thế mà hôm ấy, thịt quay nó cũng không ăn, nước mắt cứ rỉ ra.
Những lúc nhớ nó quá, mình thường cố tình đi bộ vòng qua vòng lại cửa nhà bác, nhưng mình cũng không dám gọi nó. Mình nghĩ lòng nó cũng tan nát vì nhớ mình. Cũng từ đó mình lại càng thấm thía nỗi đau của chia ly.
Bây giờ sau rất nhiều năm đắn đo, mình đã quyết định không bao giờ nuôi chó mèo nữa. Con gái mình rất nhiều lần thuyết phục mình nuôi chó hoặc mèo để cho vui, khỏe mạnh về tinh thần và cảm xúc. Nhưng có lẽ con gái mình còn trẻ, hồn nhiên vô tư nên chưa hiểu được nỗi sợ của mình.
Mình chọn thứ nhàn nhạt hơn, đơn giản hơn, cho trái tim bớt đi nhiều nhức nhối :-D
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat