Cái cảm giác ngồi chơi, ngồi ăn gì đó, ngồi uống chút gì đó, ngồi đọc sách, ngồi lặng đi nghe chim hót, ngồi yên bên cạnh một ai đó ngửi mùi hoa hồng, ngồi gõ lách cách...dưới giàn nho xanh biếc lủng lẳng hàng trăm chùm nho...không dễ gì tả được bằng lời, bằng chữ...chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim - Trái Tim Xanh Ngát Mùa Hạ.
Nhớ hồi bé mỗi lần tới nhà ông bà nội ở Hàng Trống, mùa hè thích nhất là nghểnh cổ lên đếm những chùm nho căng mọng. Bà nội bảo chạy lên hái cho bà mấy chùm nho xanh để bà dánh dấm nồi nước rau luộc là thích lắm.
Hân hoan chọn một chùm thật là to, một tay đỡ, một tay ngắt, nâng niu như nâng một con mèo con chưa mở mắt, vì nếu làm không chính xác, chùm nho sẽ rơi văng xuống đất, lăn lốc mỗi nơi một quả, nát bét.
Nước rau muống luộc đánh dấm bằng nho chứ không phải bằng sấu, vì nhà có sẵn nho xanh, chua dịu, thích lắm vì chẳng cần chạy ra chợ mua sấu, chỉ cần chạy ù lên gác, ngắm nghía, nhìn trời nhìn mây, xong là đã có một rổ nho đem xuống bếp cho bà.
Mùa thu nho chín ửng, mùi thơm nồng nàn, thích nhất là bới thấy một chùm nho chín bị giấu khuất trong vòm lá xa tít, ít để mắt tới. Lúc ấy chùm nho chín như một món quà thơm tho hiền lành. Ngồi đong đưa trên bờ tường rêu cũ, nghêu ngao hát, rồi khe khẽ vặt từng quả nhỏ vào miệng, ăn thật chậm vì sợ chùm nho sẽ biến mất.
Trái tim bé bỏng ngày ấy vẫn còn đong đầy những cảm giác mật ngọt từ những chùm nho ông nội trồng.
Bây giờ, mỗi lần đứng nấu ăn trong cái bếp lửng nhỏ xíu trông ra vườn dưới giàn nho, lòng luôn nhớ về những kỉ niệm ấu thơ đã xa hoài xa mãi.
Lại nhớ hồi trẻ, kể với anh người yêu là sau này em thích được sống trong một căn nhà nhỏ thôi, nhưng sẽ có một giàn nho xanh mát. Anh người yêu dĩ nhiên chỉ nghe thôi chứ không hình dung được nhà có một giàn nho thì có gì hay.
Nhưng trái tim đàn bà thơ mộng ngày ấy đã khéo tượng tượng ra một giàn nho mềm mại uốn chạy nhung nhăng, thích đâu thì dừng lại sinh ra một đàn, một khối, một khoảnh nho chút cha chút chít.
Và giàn nho trong trí nhớ mỏng mảnh ngày xưa giờ đã xanh mát một mảnh hồn lưu lạc xa xứ bơ vơ.
Đã có thể khóc, đã có thể cười, đã có thể nhớ nhiều chuyện của dĩ vãng, đã có những tháng ngày bình an ở dưới giàn nho.
Giàn nho mỗi năm mỗi lớn. Nó chạy lung tung như một đứa trẻ con. Đôi khi mình phải dẫn nó đi, để nó có thể leo bám vào những nơi chắc chắn, mọc ra những chiếc lá xanh mát hình trái tim, che nắng cho cái bàn gỗ xù xì ai đến cũng thích ngồi lại thả hồn mộng mơ êm ái.
Những chùm nho sẽ sà xuống những chỗ mình hay đứng làm gì đó, những chỗ mình hay ngồi viêt lách lăng nhăng, những chỗ cho ai đó muốn ngả lưng buổi trưa, những chỗ khi đêm đổ xuống như một lời tình tự vô ngôn.
Những dây nho dài miên man, cần mẫn đỡ một đàn nho con bám chắc vào mình rồi lặc lè căng lên sau những mưa nắng... chua chát thơm chín ... luôn là một cảm giác êm ả ứ đầy dâng lên từ bên trong lồng ngực của mình.
Cảm giác ứ đầy này giống hệt như khi nằm trong lòng mẹ thiu thiu ngủ. Giống hệt như khi tựa lưng vào người mình thương. Giống hệt như khi ôm đứa trẻ của mình vào lòng và kể cho nó nghe một câu chuyện cổ tích.
Cuộc đời này đôi khi là một giàn nho xanh mát một góc hồn cứ mải miết đi tìm dĩ vãng đã khuất xa không bến bờ, để ta có thể gặp lại chính mình trong những trùng trùng kí ức dịu ngọt.
Sấu chua.
Žádné komentáře:
Okomentovat