Những người luôn nhận được chăm sóc từ người khác thường nghĩ rất đơn giản. Họ đương nhiên được hưởng sự ưu ái may mắn đó.
Có những người sinh ra đã( bị) một thế lực siêu nhiên nào đó điều khiển, họ luôn quan sát xem những người thân quanh mình cần gì để đáp ứng họ, đến mức mà những người thân tự nhiên luôn nghĩ cái người hay chăm sóc người khác kia chắc chắn là họ rất ổn. Họ là siêu nhân. Họ không có nhu cầu được chăm sóc. Dĩ nhiên có nhiều người sẽ nói, ờ dốt, ngu thì chết. Nhưng ở đây làm gì có khôn ngu, sai đúng.
..........
Cả thành phố như bị thôi miên trong tiếng mưa rì rào. Vừa mưa lại vừa lạnh.
Ước gì trời đừng lạnh quá xuống dưới 0 độ để hàng trăm cái nụ hoa bướm sẽ còn tiếp tục có thể nở nốt tới đầu tháng mười hai.
Đau đầu quá. Chẳng muốn động đậy tay chân. Cứ nằm ỉu xìu trong chăn nghe tiếng mưa rơi quanh nhà. Khát nước cũng chẳng buồn dậy uống vì cứ như chả còn tí sức nào.
Cuối cùng qua ngọ cũng mò dậy ngất ngưởng pha một cốc bột ngũ cốc. Một cốc trà xanh ướp sakura, vài lát táo chín, thìa mật ong. Trệu trạo nhá nửa cái bánh mì nhỏ để dạ dầy không bị trống rỗng tội nghiệp.
Thuốc giảm đau.
Nấu một nồi cháo gạo cùng yến mạch, diêm mạch, kê, tam giác mạch, đậu lăng đen, đỏ và vàng với rất nhiều nấm, rong biển.
Rán một bìa đậu phụ.
Vớt vài quả olive đen muối nhạt.
Ăn một món ăn yêu thích, hợp khẩu vị cũng là một cách vỗ về, thấu hiểu bản thân.
Ăn xong rồi nghĩ không biết có nên lục lại cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai ra đọc lại không?
Hồi 20 đọc. Hồi 30 đọc lại. Hồi 40 đọc lại. Giờ muốn biết qua 50 đọc lại thì cảm giác thế nào?
Hồi bé nhìn những đứa bạn có anh mình thường ao ước, giá mình cũng có anh. Thỉnh thoảng anh sẽ mua cho mình một cái cặp tóc. Véo mũi mình. Cõng mình trên vai. Dù ước đến bao nhiêu thì dĩ nhiên mình cũng vẫn không có anh. Bố mẹ thì lúc nào cũng bận. Mình thì cũng bận làm chị mà chẳng biết mình cũng là một cô bé con, cũng cần từ từ mà lớn lên. Nhưng hình như mình đã vội vã lớn lên quá nhanh. Lớn lên cả khi mình chưa muốn. Lớn lên chật chội trong hình hài của một đứa trẻ con thì phải ?
Cho tới lúc đọc Mecghi thích chơi với anh những lúc anh bổ củi, mình thấy mình cô đơn giống Mecghi quá. Ai trong mỗi chúng ta cũng có một khoảng trống không gì lấp đầy được. Không ai lấp đầy được.
Những khoảng trống theo ta cho tới khi nào nó thấy cần phải tự đầy lên, hoặc là như thể một vực sâu.