Sáng nay ngủ dậy, người uể oải như bị ai đánh đòn. Chỉ muốn cuộn tròn lại nằm nguyên ở trong chăn lười biếng thôi.
Cuối cùng thì cũng phải rời chăn êm đệm ấm. Công việc đấy! Những lúc như thế lại ước giá mà mình được về hưu!
Đánh răng rửa xong, mặt mũi tươi tỉnh, mới nghĩ được, về hưu thì có gì thích cơ chứ? Lúc ấy già thêm cả chục tuổi, hết xí quách( bắt chước giọng em Moiđo tí), đi chơi thì lười leo dốc, ăn gì ròn thì sợ đau răng, ra gió thì chả còn tóc mà bay,... nghĩ ra nhiều thứ buồn cười không chịu được, phá lên cười một mình trong nhà tắm :-)
Pha một bình trà nóng, ăn chục quả nho tím đỏ ngọt lịm. Bữa sáng đơn giản nhưng cảm thấy không còn thích về hưu nữa :-).
Bắt đầu làm việc, gió không còn lạnh, miên man thổi đầy hơi nước, có vẻ như có một cơn mưa quanh quẩnh sắp tới gần. Những lúc trời như thế mình rất thích cùng người yêu phóng xe như bay lên một đỉnh đồi thật cao nào đó, dừng xe lại, ôm nhau đứng nhìn khắp bốn phía, cho gió quện vào hai người, hít căng lồng ngực tòan gió với gió...
...Nói với chồng như thế ...như thế... chồng bảo" biết đi tận đâu mới có chỗ như thế bây giờ ?"
Thôi thì mình hít gió ở chỗ thấp thấp tại nhà vậy :-)))
Thỉnh thỏang nghĩ qua nghĩ lại thế cho đời nó kịch tính.
Sáng thì trời đẹp như mơ thế mà ăn trưa xong, nhìn ra vườn đã thấy mưa nhạt nhòa tí tách. Mưa lại ấm thế này những mầm hoa mẫu đơn sẽ lớn nhanh phải biết!
Hồi bạn còn sống, bạn kể thích ăn món rau ngải cứu tráng trứng lắm. Mình thì không biết ăn ngải cứu vì thấy nó đắng, chẳng ngon gì cả. Mình mua một gói ngải cứu Việt Nam về bứt lá nấu canh, còn cái cuộng già thì giâm xuống đất thành ba hàng, mỗi hàng 6 cây, mỗi cây cách nhau chừng chục phân. Nghĩ là khi khóm ngải cứu này lớn, thỉnh thỏang bạn đến sẽ ngắt, tráng với trứng cho bạn ăn, hai đứa ngồi ăn dưới bóng cây mận, chắc bạn sẽ thích lắm!
Khóm ngải chưa kịp lớn, thì bạn mắc cơn bạo bệnh. Khóm ngải đang xanh rồi lụi tàn. Bạn chẳng kịp ăn rau ngải mình trồng cho bạn.
Ngày bạn mất. Khóm ngải chỉ còn đúng một cây, bé nhỏ, còi cọc, trơ trọi, buồn hắt hiu...!!! Mỗi khi đi qua khóm ngải, lòng mình lại nhói lên !
Hôm qua đi một vòng thăm vườn. Chẳng thể ngờ cây ngải duy nhất còn sót lại năm xưa, giờ mọc lên tròn vo xanh um mơn mởn giữa tiết trời vẫn còn lạnh. Lại nhớ bạn nôn nao! Đời người đôi khi chỉ như là ảo ảnh. Một thóang gần nhau rồi vĩnh viễn cách xa, không gì còn nối lại được nữa.
Cái cầu nối giữa một người sống bận rộn với một người chết lặng im ngàn đời đôi khi chỉ còn là một khóm rau xanh nghiêng ngả giữa trời!
Thỉnh thỏang mình lại nhớ đến nhau bằng những cách như thế đấy! Có cách gì để một nỗi nhớ khác đi không ???
Sấu chua
Žádné komentáře:
Okomentovat